Nhạc Thính Phong đang cực kì thiếu kiên nhẫn, thực ra từ xưa đến nay, khi đối diện với phụ nữ, anh chẳng có cái gì gọi là kiên nhẫn hết. Người có thể khiến anh nhẫn nại cũng chỉ có mình Yến Thanh Ti, ngay cả với mẹ anh, anh cũng chẳng kiên nhẫn được nhiều như thế.
Huống hồ, lúc bình thường anh còn chẳng thèm để ý đến sắc mặt của người khác.
Ngay lập tức, gương mặt của Hạ Lan Tú Sắc trở nên trắng bệch, vẻ mặt đỏ lên vì rượu nháy mắt đã biến mất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô không ngờ Nhạc Thính Phong lại… lại không nể mặt đến thế.
Cô rõ ràng đã xin anh đừng nói cho bất kì ai trong nhà biết, không ngờ cô vừa mới nói xong, anh ta đã ngập tức gọi điện cho anh hai, còn bảo là cô… cô say rượu sắp chết nữa, cô đã uống được được bao nhiêu đâu.
Gương mặt của Nhạc Thính Phong tràn đầy sự khó chịu: "Anh trai cô đã đến rồi, tự ngồi đây mà đợi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com