Yến Thanh Ti thản nhiên gọi Tiểu Từ: "Tiểu Từ, em đếm đi."
"Oh, dạ..." Tiểu Từ gật đầu.
Con người luôn có thói quen đồng tình với những kẻ đáng thương, người trong đoàn không có ai rời đi, đều vây lại xem. Bọn họ đồng tình nhìn về phía Triệu Văn Kì và Lư Vân Vân, nếu đem ra so sánh thì Yến Thanh Ti cũng chẳng bị tổn thương lắm, ngược lại thì ra tay quá tàn nhẫn và độc ác, không ai có thể thích nổi.
Nhưng Yến Thanh Ti lại chẳng để tâm tới những gì họ nghĩ, lạnh lùng nhếch khóe môi. Triệu Văn Kì đáng thương sao? Đúng, quả thật rất là đáng thương, ngu ngốc một cách đáng thương, lần nào cũng bị Lư Vân Vân lợi dụng làm kẻ chết thay, haizz… chỉ là một pháo hôi* không hơn không kém.
*Pháo hôi: kẻ chết thay, vật hi sinh.
Nhưng mà tất cả là do cô ta tự nguyện, trách được ai?
Yến Thanh Ti cô không có lí do gì để thương tiếc một pháo hôi có ý đồ hại cô được.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com