Nhạc Thính Phong đang nằm đè lên khăn tắm của Yến Thanh Ti như thể anh ghét điều kiện của cái nơi tồi tàn này, ghét chiếc giường đơn của khách sạn này.
Nhạc Thính Phong làm như không nhìn thấy thái độ xem thường lạnh nhạt của Yến Thanh Ti, cũng chẳng động đậy, nhíu mày hỏi: "Sao lại về muộn như vậy?"
Trong giọng nói không chỉ chứa oán giận, trách móc, mà còn rất tự nhiên, không có chút ngại ngùng nào, cứ như anh ta mới là chủ nhân của nơi này.
Người ta hay nói ngắm mĩ nhân dưới ánh đèn, càng ngắm càng điên đảo thần hồn. Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận rằng Nhạc Thính Phong rất đẹp trai, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn cô càng muốn tạt axit vào cái gương mặt đó của anh ta.
Yến Thanh Ti dựa cơ thể mệt mỏi vào bức tường phía sau, để nó chống đỡ cô.
Cô sẽ không bao giờ để anh thấy cô mệt mỏi, yếu đuối, sự nhục nhã nếm thử một lần đã là quá đủ rồi.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com