Trương Khải Bình không dám tin lùi về phía sau một bước, rất nhanh hồi phục vẻ mặt, "Phải, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi."
Nói xong câu này, anh ta liền đi như bỏ trốn.
Tiểu Bạch đứng ở chỗ cũ, rất lâu rất lâu…
Tài xế bỏ túi đồ lên xe, nhìn thấy cô đứng đó không động đậy thì thắc mắc, "Tiểu thư, cô quen anh cảnh sát này sao?"
Tiểu Bạch lắc đầu, nói, "Không quen."
Đường ai nấy đi, từ giờ gặp mặt nhưng không quen biết…
Trương Khải Bình tháo chạy về Cục cảnh sát, ngồi ngơ ra, cả người trống rỗng.
Vương Đại Vũ thấy thế chạy lại, "Ê, người anh em, cậu làm sao vậy? Từ lúc về tới giờ sao lại như thế này? Không mua được cơm sao? Tưởng chuyện lớn gì! Đi, chúng ta tới căn tin tìm ông Lý làm bữa tiệc nhỏ."
Trương Khải Bình không nhúc nhích, một lúc sau mới nói, "Không cần đâu, tôi không đói. À phải rồi, buổi chiều có phải là cậu phải thẩm vấn người không? Để tôi thay cậu."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com