Một câu "con nhất định phải tin mẹ" làm Mino cứng đờ cả người.
Cô ta siết chặt tay, dùng sức đập mạnh vào tay lái rồi gục mặt lên tay lái khóc. Tiếng khóc đè nén mang theo thống khổ truyền tới đầu bên kia điện thoại.
Lý Ngọc Phượng nghẹn ngào, "Mino, là mẹ có lỗi với con, con đừng khóc, Mino…"
Lý Ngọc Phượng an ủi rất lâu, Mino mới thôi khóc. Sau khi phát tiết hết tất cả cảm xúc, cô ta khôi phục lại dáng vẻ ngụy trang thường ngày ở Đế Hào.
Cô ta lau sạch nước mắt, sau đó nhìn chằm chằm biệt thự nhà họ Tư với ánh mắt âm độc, "Bây giờ là thời điểm tốt nhất để phá hoại tình cảm vợ chồng của bọn họ. Lý Ngọc Phượng, tôi không cần một Tư Chính Đình nhung nhớ Trang Nại Nại mãi mãi không quên!"
"Mẹ hiểu ý của con." Lý Ngọc Phượng thở dài, mệt mỏi nói: "Mino, mẹ sẽ cho con tất cả những gì con muốn. Nhưng con phải hứa với mẹ, không được động tới tới đứa bé đó."
Mino nhếch môi cười nhạt, cúp điện thoại.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com