Đều là cha mẹ sinh đẻ nuôi dưỡng đến mười bảy mười tám tuổi, tại sao tên nhóc này vẫn cứ ngây thơ ấu trĩ vô ưu vô lo như vậy chứ?
Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, chỉ có thể đổ thừa tại cậu ta từ nhỏ đến lớn mới toàn được chiều chuộng, chưa từng trải qua thất bại. Nhưng không phải vậy, Tên Ngốc vốn rất thông minh, chỉ là có người bao bọc nên đã quen làm một đứa bé rồi.
Ăn xong cơm tối, Sở Minh Hiên đứng dậy rời đi trước. Mấy người Đậu Đậu ngồi lại đây thêm một lúc, cũng chuẩn bị lên đường đến đỉnh núi.
Ba người một đường nhàn nhã, đương nhiên lúc đến đỉnh núi đã muộn rồi, chỉ có thể đứng ở ngoài vòng mười. Nhưng bọn họ cũng không có mong cầu gì quá lớn, chỉ muốn đợi sau khi thần khí hiện thế, xuống núi kiếm chác ít là được rồi. Đứng ở bên trong toàn là những khuôn mặt quen thuộc, người của núi Đạo Vương, người của núi Vân Đài, người của chùa Chân Vũ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com