Ngày thứ hai thì Cố Trường Sinh tỉnh lại, hoàn toàn khôi phục bình thường, hơn nữa sẽ không bao giờ thỉnh thoảng lại bắn ra một câu Phật ngữ nữa. Sở Ngọc Bình vui mừng khôn xiết, nghĩ tất cả đều là công lao của Đậu Đậu.
Đối với lần này, Đậu Đậu bày tỏ thẹn không dám nhận - nếu như trước đây không phải cô không rõ chân tướng mà giúp loạn người thì Trường Sinh cũng sẽ không đến mức ầm ĩ muốn xuất gia. Cũng may chuyện này có thể xoay chuyển, cô cũng không áy náy như vậy nữa. Lễ thành nhân lần này cô vốn có đã tính toán chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, không nghĩ tới chuyện tới trước mắt, lại vẫn có thể để cho cô thuyết phục được Cố Trường Sinh.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com