Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, "Thật à? Tác phong của người hiện đại như mấy người không phải là rất thoáng sao, tình một đêm là rất bình thường mà!"
"Cô có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục tác phong của tôi. Thật ra tôi rất bảo thủ đó!"
Quá gấp chứng minh cho mình nên Trương Khải Bình bỏ quên lỗ thủng sáng choang trong lời nói của Đậu Đậu: Người hiện đại như mấy người. Ngay sau đó anh ta buồn bực gỡ đôi tay mềm mại đang quấn trên trên cánh tay mình ra, "Cô đừng ở chỗ này nói những thứ vô dụng kia nữa, làm sao mới có thể để cho bọn họ đi đây?"
Đậu Đậu vô cùng đồng tình nhìn Trương Khải Bình, "Thuận theo tự nhiên."
"Thuận theo tự nhiên?"
"Đúng vậy. Bọn họ chỉ là muốn mượn nguyên dương của anh để tu bổ hồn phách, đợi đến khi có thể đầu thai tất nhiên sẽ tự rời đi."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"Bọn họ không thể đi tìm người khác được sao? Tôi thành thật bảo thủ như thế, tại sao lại là tôi vậy?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com