Vẻ mặt kia của Đậu Đậu, nếu như không phải là bị Yêu Nghiệt ôm chặt lấy thì quả thật hận không thể chặt hắn thành tám khối. Ngươi nói hắn xem, đi thì đi, tại sao còn có thể quên trứng ở chỗ đó chứ? Cho dù có đánh mất cô thì cũng không thể để quên trứng ở chỗ kia có được không hả!
Yêu Nghiệt làm một động tác tay đừng lên tiếng, hạ giọng cắn lên lỗ tai cô, "Em còn trách anh sao? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm thì đừng nhìn chúng nó nữa, tình huống ban nãy anh chỉ có thể giấu em đi trước."
Đậu Đậu trừng mắt nhìn hắn: Bản thân đã quên cầm đi lại còn ngụy biện à?
Vô Ngân Vô Ưu tìm một chỗ trống ngồi xuống, thật trùng hợp và cũng không khéo thay chỗ đó cách bàn của Đậu Đậu một bàn, chỉ cần xoay người một cái là có thể thấy trứng ở trên bàn hai người.
"Vô Ưu, hơn một tuần lễ này đệ đã tra được hành tung của sư muội chưa?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com