Nhưng trong đầu Hà Giai Y nào có suy nghĩ nhiều như vậy? Cô nghe Lạc Thi Nhã nói như vậy, còn tưởng cô ta muốn ăn ở chỗ này thật. Vì vậy, cô không những không từ chối như Lạc Thi Nhã nghĩ, mà ngược lại còn thoải mái kéo ghế ngồi xuống, "Được, dù sao ở bên kia mình đã chờ sốt ruột lắm rồi. Phục vụ, anh còn ngẩn ra làm gì? Lấy dao dĩa với đũa đi!"
Đến bây giờ, Lạc Thi Nhã hoàn toàn cạn lời. Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Hà Giai Y! Cô là đồ ngu!
Nhưng mà đồng đội heo Hà Giai Y chính trực đã cầm đũa bắt đầu ăn, làm sao mà nghĩ được Lạc Thi Nhã sẽ nổi giận chứ!
Lạc Thi Nhã tự bê đá đập chân mình, chỉ có thể kéo ghế ngồi xuống. Có điều có thể xác định được, Minh Hiên không phải vì Kim Đậu Đậu mà vứt bỏ cô, anh ấy thật sự có việc mới không thể đi ăn với cô...
Ngồi xuống cầm đũa, cô ôn nhu mỉm cười, "Tinh Trạch, buổi trưa hôm nay Minh Hiên có việc gì sao?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com