Vẻ mặt của Trương Khải Bình y như ăn phải ruồi bọ. Kim Đậu Đậu nói đúng, quả thật anh phải tiêu rất nhiều, vì muốn vào ở khu nhà này để tra rõ vụ án, ngay cả tiền về hưu của cha mẹ anh cũng cầm đi.
Thấy vậy, Đậu Đậu cười giảo hoạt, vung tay bước đi. Tuy rằng không có chứng cứ theo dõi chính xác, nhưng muốn làm anh ta không thoải mái thì rất dễ dàng. Phải để tên cảnh sát này chịu chút đau khổ. Nếu không ngày nào đó anh ta tra đến chỗ không nên tra, thì mạng nhỏ cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt đang theo đuôi phía sau, ngoắc ngón trỏ, "Anh lại đây."
Yêu Nghiệt lập tức vui vẻ, "Vợ à, em không giận?"
"… Lại đây, nói chính sự."
"Được!"
Yêu Nghiệt đi qua, Đậu Đậu hơi nhướn mi, chỉ cánh cửa đóng chặt của phòng 914, "Đi hù dọa anh ta chút."
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì? Anh có đi không?"
"Đi, tất nhiên là đi."
Sau đó Yêu Nghiệt phải đi, sau đó…
"Á a a! Cứu mạng!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com