Diệp Tinh Trạch vừa nghe đến chanh vàng, theo phản xạ có điều kiện ứa nước miếng ra, "Cô kén ăn thật, khẩu vị còn nặng nữa."
"Ai nói tôi kén ăn?"
Đậu Đậu thản nhiên, "Thịt gì tôi cũng ăn."
Sau khi nôn xong cô chỉ có một suy nghĩ: Ăn chua! Ăn cay! Ăn thịt!
"Vậy vừa rồi cô ngửi mùi cá tanh còn..."
Đậu Đậu liếc Diệp Tinh Trạch một cái, "Đĩa cá pecca hấp kia nhạt nhẽo ra cái gì chứ! Có thể coi là thịt sao?"
"Khụ... Không tính không tính."
Diệp Tinh Trạch và Sở Minh Hiên đều là khách quen của nhà hàng kiểu Trung này, đương nhiên phòng bếp không dám sơ suất. Một lát sau, đồ ăn được mang cả lên.
Diệp Tinh Trạch nhìn chằm chằm cả bàn hầu như toàn là thịt mà câm nín, liếc thấy sắc mặt Sở Minh Hiên, lập tức nhớ ra cậu không muốn thấy Kim Đậu Đậu, hơn nữa...
Bữa cơm này, hình như là bọn họ ăn chực của Minh Hiên.
"Này, Tinh Trạch, cậu không ăn thì chuyển đĩa thịt kho tàu kia qua phía tôi đi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com