Không đợi Đậu Đậu mắng, tên ngốc Diệp Tinh Trạch đó đã lạch bạch chạy tới, "Sư thúc, sao người lại ở đây? Con đang muốn đi tìm người."
"Cậu hỏi tôi? Tôi còn phải hỏi cậu đấy? Giờ học sao cậu lại ở đó hả?"
Đậu Đậu hỏi ngược lại Diệp Tinh Trạch một câu, lặng lẽ nhìn về phía Yêu Nghiệt dùng khẩu hình hỏi, "Cậu ta không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là mất chút tiền tài thôi. Ngược lại là chủ nhân của chậu hoa kia, ngày chết không xa nữa rồi."
Biết Diệp Tinh Trạch không sao, Đậu Đậu yên tâm không ít.
Tiếp theo chính là trách mắng, "Cậu không có việc cứ đến phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng làm gì hả? Mau ném thứ trong tay đi cho tôi!"
Diệp Tinh Trạch hậm hực vứt lá cây cực giống đồng tiền xu trong tay đi, không dám nói với Đậu Đậu cậu đến chỗ có điều hoà chơi game.
"Hì hì, con buồn chán nên ra ngoài đi bộ một lúc." Trời nóng bức, đi lang thang còn hơn ở trong phòng học.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com