Cổng trường trung học Thánh Phong đậu toàn xe sang trọng, Đậu Đậu vừa nhìn qua cửa kính xe đã lập tức biết tại sao trường trung học Thánh Phong lại được gọi là trường học quý tộc ẩn hình rồi.
Ferrari, Porsche, Lamborghini.... Đủ loại xe tụ tập như sắp có triển lãm xe.
Nhìn thấy những đứa nhỏ tự lái xe đi học kia, sắc mặt Cố phu nhân càng thêm đau buồn. Nếu như Trường Sinh không ngốc, bây giờ cũng đến tuổi lái xe thể thao đi khắp nơi tán gái rồi. Lúc những quý bà khác phàn nàn con cái quần là áo lượt không ra cái thể thống gì, bà lại hy vọng Trường Sinh cũng có thể như vậy biết bao.
"Phu nhân? Phu nhân?"
Tài xế cẩn thận nhắc nhở hai tiếng, Cố phu nhân thở dài lấy tinh thần, "Xuống xe đi."
Trường Sinh đeo cặp sách nhảy xuống, như đứa bé to con đầy sức sống, "Đậu Đậu, xuống xe."
Cố phu nhân dẫn hai người đi vào trường học, vừa đi vừa dặn dò.
"Đậu Đậu, Trường Sinh cùng lớp với cháu, trước kia nó chưa từng đến trường, cháu nhất định phải chăm sóc nó tử tế, biết chưa?"
"Vâng."
Cố phu nhân dặn đi dặn lại nhưng vẫn không yên tâm, cho đến lúc tiễn hai người vào chỗ ngồi ở lớp 11/1 mới lưu luyến không nỡ rời đi dưới sự khuyên nhủ của giáo viên chủ nhiệm.
Bởi vì Cố Trường Sinh gia thế hiển hách, giáo viên chủ nhiệm để cậu ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên. Theo yêu cầu của Cố phu nhân, Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh Trường Sinh. Trường Sinh cảm thấy vô cùng mới lạ, Đậu Đậu cũng thế. Sống hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên cô ngồi trong trường học hiện đại nghe giảng.
"Này, cậu chắn mất bảng của tớ rồi."
Một nữ sinh xinh xắn ở sau lưng cầm bút chọc Trường Sinh, giọng nói có chút hờn dỗi.
Đậu Đậu quay đầu nhìn một cái, lập tức hiểu ra gì đó. Nếu như cô đoán không lầm, đây hẳn là bắt chuyện rồi. Cố Trường Sinh ở trong mắt cô là đứa nhỏ ngốc tuấn tú, ở trong mắt đám nữ sinh này thì không như thế. Dựng tai lên cẩn thận nghe động tĩnh trong lớp, có thể nghe không ít tiếng nữ sinh đang thì thầm thảo luận. Đậu Đậu tổng kết lời của bọn họ, suy nghĩ đại khái chính là, đẹp trai, thật là đẹp trai, nếu như là bạn trai của mình thì tốt quá.
"Tớ là Vương Yên Nhiên, cậu thì sao?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đậu Đậu, em gái xinh xắn này chính là muốn bắt chuyện với Trường Sinh. Trường Sinh không hiểu ý của nữ sinh này lắm, mù mờ nhìn Đậu Đậu.
"Cô ấy hỏi anh tên là gì."
Đậu Đậu vừa dứt lời, Vương Yên Nhiên đã trợn mắt nhìn cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mượn cái đồ xấu xí như cô lắm mồm à?"
"Cô nói ai xấu?"
Đậu Đậu nâng cao giọng, nhướn mày liếc mắt, khí thế bức người.
Vương Yên Nhiên theo bản năng co rúm lại, lại rất nhanh ngoan cố chối, "Tôi chẳng nói gì cả."
Chẳng qua là có trai đẹp ở đây, nếu không cứ xem cô ta xử lý Kim Đậu Đậu xấu xí này thế nào đi.
Trường Sinh không nghe rõ Vương Yên Nhiên nói gì, thấy Đậu Đậu tức giận nên hơi lo lắng kéo cô, sau đó cười trả lời Vương Yên Nhiên, "Cố, Trường, Sinh."
Vương Yên Nhiên đúng là được thương mà sợ. Vừa rồi lúc Cố Trường Sinh đi đến bên này, cô ta đã đỏ mặt tía tai rồi, bây giờ đối phương cười một cái, cô ta càng thêm hỗn loạn. Theo cô ta thấy, Cố Trường Sinh thật sự có thể sánh bằng hai hotboy của trường Thánh Phong rồi.
"Có nghe thấy cậu ấy nói chuyện với tớ không!" Vương Yên Nhiên kích động không thôi, nói với Lý Thanh phía đối diện đang vùi đầu ghi chép, "Cậu ấy nói cậu ấy tên là Cố Trường Sinh."
Vương Yên Nhiên còn muốn nói gì nữa, nhưng Trường Sinh đã quay đầu về rồi. Thế giới của người ngốc rất đơn giản, không quanh co uốn lượn nhiều đến thế. Trường Sinh cảm thấy cậu đã trả lời xong câu hỏi của đối phương rồi, quay đi là lẽ tất nhiên.
Lý Thanh nhìn thấy tất cả, đẩy gọng kính đen vừa ghi chép vừa ung dung nói, "Xem ra, người ta để ý đến cậu chỉ là vì lễ phép thôi."