"..." Không Vô Hồn không nói mà lặng lẽ lùi một bước, y rất muốn hỏi Nguyên Vô Ưu một câu rằng, hắn còn được lựa chọn không? Còn nữa, cái gì gọi là nghỉ ngơi giây lát cơ chứ? Nàng đang quang minh chính đại khoe khoang sự vui vẻ mặn nồng của hai vợ chồng nàng với những người cô đơn là bọn họ đúng không?
Nguyên Vô Ưu hơi gật đầu đưa mắt ra hiệu cho Trác Việt.
Hai người nghỉ ngơi "nhẹ" cuối cùng cũng đi ra rồi, mà nguyên nhân họ đi ra cũng bởi vì Sở Tuyệt nhớ đến sư phụ đại nhân đang đợi ở ngoài. Hắn quả thật có chút không nhẫn tâm nên cố ý nói muốn đến phòng khách uống trà mới khiến Nguyên Vô Ưu từ bỏ ý định cứ ngủ thẳng một giấc say sưa.
Hắn muốn uống trà, nàng quyết định pha trà trong phòng khách.
Không Vô Hồn đã đợi từ lâu, đợi đến khi mặt trời sắp lặn rồi mới thấy vợ chồng hai người khoan thai đến muộn, y không biết có phải mình mừng quá phát khóc luôn rồi không. Y còn tưởng y phải đợi đến ngày mai mới gặp được người cơ đấy?
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com