"Tiểu Đậu, chúng ta đi." Chu Lam Nhi chẳng thèm đếm xỉa đến ba người họ nữa mà xoay người rời đi.
"Vâng, thưa công chúa." Tiểu Đậu hung hăng liếc xéo Tần Hằng. Ban đầu, nàng cho rằng tên tướng quân họ Tần kia sẽ khiến công chúa vui lên một chút, ngờ đâu hắn lại khiến tâm trạng công chúa càng tồi tệ hơn.
"Không phải vậy." Tần Hằng chợt lớn tiếng nói.
Chu Tử Nhi cùng Chu Bích Nhi rất đỗi kinh ngạc nhìn Tần Hằng, nhưng hắn lại chẳng để tâm đến hai người họ, mà chỉ nhìn trân trân vào bóng lưng của Lam Nhi rồi lặp lại thêm một lần nữa: "Không phải vậy đâu..."
Chu Lam Nhi đã chẳng thể kìm chế được những giọt lệ sắp trào ra khóe mi, nàng để mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi. Bây giờ, nàng chỉ muốn lập tức hồi cung, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt của hắn nữa, cũng chẳng dám đối mặt với hắn thêm một lần nào nữa. Nàng sợ... sợ sẽ lại không thể khống chế được bản thân, sợ chính mình sẽ tan vỡ mất.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com