Diệp Tuyết rũ mắt chán nản: "Lần này, con thật sự đã gây ra chuyện rồi phải không gia gia?"
Diệp lão gia không lên tiếng, tuy rằng trong lòng có chút trách móc hắn, thế nhưng từ trước đến giờ lại vẫn không nỡ nặng lời với đứa cháu này, bởi ngay từ nhỏ, nó luôn là đứa trẻ thông minh và hiếu thuận.
"Nếu như sau này chuyện như thế lại tái diễn, Tuyết Nhi gặp chuyện bất bình, liệu còn ra tay giúp đỡ nữa hay không?"
Diệp Tuyết lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu, đáp lại gia gia một cách đầy kiên định: "Gia gia, con vẫn sẽ làm như vậy." Chỉ là hắn sẽ nhẹ tay hơn một chút, sẽ không vì giận dữ mà đánh mất đi lí trí lần nữa.
Diệp lão gia khẽ thở dài một tiếng, Tuyết Nhi tính tình như vậy sau này sợ rằng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, ông thì đã già yếu vô dụng, có thể theo tôn nhi đến khi nào đây?
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com