webnovel

Chương 34: Thái Thượng Lão Quân

Biên tập viên: Nguyetmai

"Thật ra cách để họ quên đi đương nhiên là có." Ở đầu bên kia Lý Trường trầm mặc hồi lâu rồi mới nói, "Giữa ranh giới sinh tử có một con sông Vong Xuyên, trong truyền thuyết nước ngoài còn được gọi là Tam Đồ Xuyên... Chắc con từng nghe đến rồi, canh Mạnh Bà chính là được nấu từ nước Vong Xuyên mà ra, có hiệu lực rất mạnh, khiến người ta quên hết mọi chuyện việc trong đời..."

"Theo lời sư phụ nói, chẳng bằng con lấy xừ cây búa rồi đánh người ta thành ngốc luôn còn dễ hơn, dù sao cũng là quên." Phong Tiểu Tiểu chen ngang, tên tóc đỏ đứng bên cửa sổ giật bắn mình.

"Nghe sư phụ nói hết đã!" Lý Trường gào lên, sau khi xuôi xuôi mới cố gắng bình tĩnh để tiếp tục nói: "Nhưng Thái Thượng Lão Quân còn có một loại đan dược gọi là Vong Ưu Tán, chuyên để cho phàm nhân dùng. Tuy cũng lấy nước Vong Xuyên làm thành phần chính, nhưng hiệu lực lại chỉ đánh vào điểm mấu chốt, chỉ tiêu trừ ký ức về thần thông trong đầu phàm nhân thôi, trước kia chủ yếu là dành cho những thần tiên xuống phàm giới không cẩn thận để lộ thân phận sử dụng."

"Thái Thượng Lão Quân..." Phong Tiểu Tiểu không còn lời gì để nói, "Giờ là tình huống nào rồi, con biết tìm đâu ra Thái Thượng Lão Quân cơ chứ?"

"Con cũng may đấy, đi máy bay chỉ mất có mấy tiếng là đến nơi rồi." Lý Trường tức giận nói, "Không phải Thái Thượng Lão Quân thì con nghĩ còn ai có thể luyện ra mấy tấm bùa kia nữa? Tên kia cũng số đỏ, đang đứng giữa lằn ranh sinh tử thì bùng nổ, đi dạo một vòng dưới hoàng tuyền rồi trở về liền thành thần, vừa hay trong tay còn có ít nước Vong Xuyên mang về làm kỷ niệm..."

Vị trí của Vong Ưu Tán trên Thiên giới gần như tương đương với rễ bản lam(*) trong nhà phàm nhân, giá thành cũng tương đối rẻ, điều trị các loại bệnh thông thường, thuộc các loại thuốc phòng bệnh và thường thấy có trong gia đình. Nếu gặp phải thần tiên sơ ý thì chuẩn bị bảy, tám mươi cân cũng có.

(*) Rễ bản lam: một vị thuốc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh trong dân gian.

Bởi vậy cũng có thể thấy, Thái Thượng Lão Quân luyện loại đan dược này thuần thục tới mức nào, trên cơ bản là tiện tay một cái là có.

"Vậy thì tốt quá, sư phụ gọi bảo ông ta gửi cho con vài viên đi, chỗ con đây phải có tới mười người đang chờ uống thuốc đấy." Phong Tiểu Tiểu vui vẻ.

"Những… mười người?" Lý Trường thét chói tai, sau đó liền thở phì phò: "Ở chỗ Thái Thượng Lão Quân chắc chắn không đủ đan dược, có thể bán cho con là đã nể mặt Nữ Oa rồi... Có boss trọng yếu không? Chỉ có thể lo cho người quan trọng trước, những người khác thì coi như bọn họ bị bệnh thần kinh đi, dù sao việc con biến thân có nói ra cũng không ai tin."

"Cũng được! Những tên khác con bảo Tiểu Khương nghĩ cách." Phong Tiểu Tiểu mất kiên nhẫn, "Nhanh lên, nhanh lên, liên lạc với Thái Thượng Lão Quân thế nào?"

"... Để sư phụ cho con địa chỉ trang web."

Lý Trường cúp điện thoại, ngay lập tức tin nhắn bay tới. Phong Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn, sau đó gọi tên tóc đỏ kia: "Có máy tính có thể lên mạng không?"

"... Có." Ánh mắt tên kia phức tạp liếc Phong Tiểu Tiểu một cái, xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại thì trên tay cầm cái laptop đưa cho Phong Tiểu Tiểu. Y nhìn cô lên mạng, do dự một lúc rồi hỏi: "Các người thật sự là thần tiên?"

"Đúng vậy." Phong Tiểu Tiểu cũng không ngẩng đầu lên mà cứ bấm bàn phím, lại thuận miệng nói: "Đám thuộc hạ kia của cậu lát nữa tôi sẽ tìm người đưa đi. Cậu ra lệnh cho bọn họ phối hợp một chút... Yên tâm, tôi sẽ không giết người diệt khẩu đâu."

"Giờ này tôi còn có cách nào lo cho bọn họ nữa ư?" Tên tóc đỏ tự giễu một tiếng, dập tắt tàn thuốc rồi cầm di động mà dặn dò với đám đàn em rồi nói: "Yên tâm, bọn họ đã gọi tôi một tiếng lão đại, sẽ không dám nói hươu nói vượn đâu."

"Ồ, cậu còn lăn lộn trong giới xã hội đen hả?" Phong Tiểu Tiểu đùa vài câu, sau khi nhập URL rồi ấn một cái, trình duyệt chuyển sang một trang mua sắm nổi danh.

Tên tóc đỏ tò mò nhìn qua, ánh mắt đã nhìn vào đến một trang chủ bán hàng nào đó, vừa hay đập vào mắt một cái banner quảng cáo, anh ta chỉ liếc mắt một cái, nhất thời thấy gió lạnh thổi phần phật...

[Cửa hàng bảo vật - Trúc Cơ Bảo Chân Đan do đạo gia bí mật chế tạo. Để tăng tốc độ tu hành của người tu luyện, tăng mạnh về thể chất và tinh lọc nguyên thần giúp trưởng thành mạnh mẽ, công dụng lớn mạnh tự nhiên bla bla... Người có nền tảng về nội công thì cũng có thể bla bla... Nếu là người bình thường còn có thể điều trị X, cơ thể suy nhược, sớm tiết...

P.S: Ưu đãi lớn dành cho sản phẩm mới, khi mua sản phẩm sẽ được tặng thêm công pháp tu luyện dạng sách điện tử trị giá hai mươi tệ.]

Kéo xuống phía dưới trang, đương nhiên còn có các loại đan dược, bùa chú như bùa Ngũ Lôi, Tẩy Tủy Đan linh tinh. Hơn nữa còn có lịch sử mua bán...

Quay đầu nhìn vào mắt cô gái bên cạnh. Cô gái này đang nghiêm túc liên hệ với chủ quán để hỏi về chuyện có Vong Ưu Tán không. Hơn nữa dù là trên mạng, nhưng lại nói chuyện cẩn thận khác thường, chỉ đề cập rõ ràng là trong cửa hàng đã có hàng, chứ không nhắc gì tới là còn có Vong Ưu Tán...

Vẻ mặt tên tóc đỏ rối rắm đưa mắt nhìn từ thắt lưng Phong Tiểu Tiểu xuống phía dưới chân, nhìn cái đuôi rắn thỉnh thoảng còn ngoe nguẩy... Nếu không có mấy cái đồ chơi như vậy, y còn không muốn tin người mở cửa hàng online này chính là Thái Thượng Lão Quân. Nếu là ở thời gian, địa điểm khác, tên tóc đỏ liếc mắt một cái đã xác định chắc chắn đối phương là một đội chuyên lừa đảo qua mạng...

Phong Tiểu Tiểu nói chuyện qua lại với Thái Thượng Lão Quân qua mạng một lúc, cuối cùng báo tên Lý Trường ra, lại nói ra thân phận mình là Nữ Oa, sau lại lôi Nhị Lang Thần, Xi Vưu ra để uy hiếp, lúc này rốt cuộc mới khiến đối phương tỏ vẻ nguyện ý bán Vong Ưu Tán.

[Bán thì có thể, nhưng giá cả rất cao nha. Hơn nữa không freeship, cũng không có tặng kèm đâu nha~] Bút tích của Thái Thượng Lão Quân vẫn như trước, có vẻ cực kỳ không cam tâm tình nguyện: [Lần này coi như nể mặt Nữ Oa, về sau phải ủng hộ việc làm ăn của tôi nha~]

Phong Tiểu Tiểu không kiên nhẫn đáp: [Lập tức gửi hàng, tôi sẽ cho ông một con đường gửi hàng. Nhận hàng giao tiền, muộn nhất là ba giờ nữa tôi muốn thấy được Vong Ưu Tán.]

Vốn định dùng con đường hắc đạo của nhà Khương Lễ, nhưng có vẻ nhà họ Dương có máy bay riêng... Nếu làm phiền đến nhà Nhị Lang Thần, Phong Tiểu Tiểu cũng không áy náy gì mà gửi tin cho Dương Nghiên yêu cầu trợ giúp công đoạn cuối cùng, đối phương rất sảng khoái gật đầu...

Thái Thượng Lão Quân bên kia thấy nhận được tin rất nhanh thì kinh ngạc: [Chính là nhà họ Dương? Thủ đoạn chồng chất... Không hổ là Nữ Oa.]

Tin báo lại: [Beep! Đó là nhà Nhị Lang Thần, tôi họ Phong.]

Tên tóc đỏ nhìn đến đây thì kinh ngạc: "Anh tôi là Nhị Lang Thần?" Chỉ trong phút chốc, y đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ bi tráng, chính mình khi còn bé cũng nghe những câu chuyện thần thoại này mà lớn lên, trong đó Nhị Lang Thần và Tôn Ngộ không chính là hai thần tượng lớn nhất.

Vậy mà từ trước đến nay còn dám đối nghịch với Nhị Lang Thần, y lập tức cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại.

"Sợ?" Phong Tiểu Tiểu liếc mắt an ủi y, "Dù sao mấy tiếng nữa cậu cũng không nhớ gì nữa đâu, khỏi cần sợ."

"..." Tên tóc đỏ cảm thấy chuyện này có gì đáng mà an ủi đâu cơ chứ.

Mọi việc đã thành giao, Thái Thượng Lão Quân offline để đóng gói hàng hóa, tên tóc đỏ nhận lại máy tính trong tay Phong Tiểu Tiểu, cẩn thận xem lại trang web một lần, trầm tư một lúc lâu rồi mới hỏi: "Có thuốc trị bệnh tim bẩm sinh không?"

Phong Tiểu Tiểu đang chán muốn chết nên cứ vẫy vẫy cái đuôi, nghe đến đó liền ngẩng đầu, ngẫm lại rồi hỏi: "Là vì cô gái bị ngất kia hả?" Dừng một chút xong lại tò mò: "Cô ta rốt cuộc là ai? Cậu nói đó là em gái cậu, thế nhưng lại bảo cô ta gọi tôi một tiếng chị dâu..." Ngay từ đầu cô còn tưởng cô gái này là người tình của cậu ta.

"Mẹ của tôi là mẹ kế của Nhị Lang Thần, còn em ấy là con gái của mẹ tôi, đương nhiên cũng có thể tính là em gái của Nhị Lang Thần." Tên tóc đỏ cười giễu nói, "Chẳng qua không ai biết mẹ tôi còn có một đứa con gái như vậy thôi."

Đang định nghe chuyện tiếp thì dưới lầu lại hỗn loạn, một tên mặc tây trang đen kinh hãi chạy tới báo cáo: "Thiếu gia, thằng nhóc hôm trước đụng ở quán bar kia lại tới nữa."

Phong Tiểu Tiểu chợt gật đầu: "A, tôi quên mất ban nãy còn chưa báo với Khương Lễ." Nói xong lại an ủi tên tóc đỏ: "Không sao, đó là Xi Vưu, cũng coi như là người mình."

Bộ dạng của tên tóc đỏ như bệnh tim sắp tái phát, hai tay che ngực lại, sớm đã không thể phản ứng - Cuộc sống này sao mà khó khăn vây, thật không cách nào tiếp tục sống nổi mà!

Chương tiếp theo