webnovel

Chương 473: Không có ai yêu cô ấy hơn cháu (5)

Biên tập viên: Nguyetmai

Đường Tĩnh Vi vui vẻ nhất, từ bệnh viện đến nhà họ Mạc, cả đường bà đều nắm tay An Noãn, vô cùng kích động nói, "Noãn Noãn, trước đây bác gái đối xử với cháu như vậy, cháu vẫn đồng ý giúp chúng ta, thật sự cảm ơn cháu. Huy nhà chúng ta có thể lấy được người vợ tốt như cháu đúng là phúc của nó. Bác chọn ngày cho hai đứa, đợi ba nó ra rồi sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho hai đứa. Cháu có bất cứ yêu cầu gì với hôn lễ, bây giờ đều có thể nói ra."

An Noãn cười khẽ, "Cháu không có yêu cầu gì, chỉ cần chú rể là Mạc Trọng Huy là được."

Đường Tĩnh Vi cười nói, "Con bé này thật đáng yêu, chẳng trách Huy nhà bác yêu cháu chết đi sống lại như vậy. Chú rể đương nhiên là Huy rồi, nếu không còn có thể là ai chứ?"

 An Noãn lập tức thành ân nhân của nhà họ Mạc, Đường Tĩnh Vi tâng bốc cô lên cao, lúc đối mặt với cô, cả khuôn mặt đều tươi cười.

 Lúc ăn tối, Đường Tĩnh Vi thảo luận rất nhiều chi tiết hôn lễ với cô, cụ thể đến chỗ nào tổ chức tiệc, thiệp mời thiết kế như thế nào, kẹo mừng chọn thế nào.

 "Noãn Noãn, sau này cháu có thời gian thì đến nhà chơi. Bình thường Huy tương đối bận rộn, một số chi tiết nhỏ trong hôn lễ chúng ta sẽ giải quyết. Kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt."

 An Noãn khẽ gật đầu.

 "Noãn Noãn, tối nay ở lại đây đi, cháu sắp trở thành người nhà họ Mạc rồi, làm quen hoàn cảnh ở nhà họ Mạc trước đi."

 An Noãn cau mày lại.

 Mạc Trọng Huy nhìn ra tâm tư của cô, cười nói với Đường Tĩnh Vi, "Mẹ, lát nữa con và Noãn Noãn còn phải đi ra ngoài có việc."

 "Đã muộn thế này rồi còn có thể có việc gì chứ, con bớt lừa mẹ đi."

 "Thật sự có việc, hẹn một nhà thiết kế để đo, đặt may lễ phục."

 Đường Tĩnh Vi mím môi, nói nhỏ, "Vậy được rồi, hai đứa đi đi, có thời gian thì về nhà ăn cơm."

 Đi ra khỏi nhà họ Mạc, An Noãn ngồi lên xe, thở phào nhẹ nhõm.

 Mạc Trọng Huy giơ tay vuốt tóc cô, cười nói: "Ở nhà anh bị áp lực lắm hả?"

 "Đúng vậy, rất áp lực, em cũng không biết tại sao, có thể là vì mẹ anh quá vồn vã với em, trái ngược với trước đây quá lớn, em không thích ứng được."

 Mạc Trọng Huy khẽ cau mày, thấp giọng nói, "Xin lỗi em."

 An Noãn khoác lấy cánh tay hắn, cười nói, "Anh xin lỗi em cái gì? Đúng rồi, anh qua Mỹ thăm Thẩm Cầm Phong, Thẩm Cầm Phong thế nào rồi?"

 "Cậu ta không sao, yên tâm đi."

 "Lâu lắm rồi không gặp anh ấy, chúng ta kết hôn nhất định phải mời anh ấy."

 Mạc Trọng Huy khẽ cười, nói "Được".

 "Mạc Trọng Huy, chúng ta đi đâu thế? Về nhà họ Thẩm à?"

 Hắn giơ tay xoa đầu cô, "Tối nay chúng ta trở về Shine được không?"

 Thời gian này thật sự là quá tệ, rất lâu không có thế giới hai người rồi. Bây giờ cuối cùng cũng thấy được một tia sáng, An Noãn vươn vai, cho dù bên ngoài mưa rơi, tâm tình cô vẫn vui vẻ.

 Đêm hôm đó, thật ra bọn họ không làm gì cả, Mạc Trọng Huy chỉ ôm cô, yên tĩnh nằm ở trên giường.

 Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn áp tường mờ mờ, nhưng lại có một loại ấm áp khó nói. Chỉ cần ở bên hắn, đây chính là nhà, là nơi ấm áp của cô.

 "An Noãn, nếu như có một ngày em phát hiện anh từng nói dối em, em có tức giận không?"

 Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

 An Noãn bĩu môi, cười nói, "Đương nhiên sẽ tức giận rồi, có điều cũng phải phân biệt, nếu như là lời nói dối có thiện ý, có lẽ có thể tha thứ được."

 Mạc Trọng Huy không nhịn được siết cánh tay rắn chắc lại, ôm cô chặt hơn.

 "Mạc Trọng Huy, có phải là anh có chuyện gì giấu em không?"

 "Không, anh tùy tiện hỏi thế thôi."

 An Noãn quay người nằm bò lên người hắn, véo hai má hắn, nghiêm trang cảnh cáo, "Mạc Trọng Huy, tốt nhất là anh đừng có nói dối em, nếu như anh dám bắt nạt em, bác hai em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

 Mạc Trọng Huy cười, ôm chặt cô, đột nhiên trầm giọng nói, "An Noãn, anh yêu em."

 Trong bóng đêm, giọng hắn vô cùng êm tai.

 "Mạc Trọng Huy, em cũng yêu anh."

 Ông cụ Tiết ở sơn trang cũng nhận được tin tức, vô cùng bất ngờ.

 Vẻ mặt Doãn Hậu Vọng cứng lại, thêm mắm thêm muối nói, "Nghe nói con bé đó dầm mưa một ngày, ngất xỉu ở cơ quan của Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh đồng ý với nó tha cho Mạc Bình Sơn tại chỗ. Thẩm Diệc Minh từ trước đến nay lạnh lùng vô tình lại làm ra loại chuyện này, thật sự khiến người ta không hiểu nổi. Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, ngài cảm thấy là nguyên nhân gì khiến Thẩm Diệc Minh buông tay?"

 Vẻ mặt ông cụ Tiết nghiêm túc, vì một con bé mà lại thay đổi dự tính ban đầu. Ông cụ siết chặt hai tay lại.

 "Xem ra quan hệ của con bé này với nó không đơn giản như vậy."

 Doãn Hậu Vọng nghiêm túc trả lời, "Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như con bé kia với Thẩm Diệc Minh chỉ là quan hệ bác cháu, chỉ sợ Thẩm Diệc Minh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp."

 "Cậu đi điều tra xem, chuyện này chắc không làm khó được cậu."

 Doãn Hậu Vọng gật đầu, lo lắng nói, "Nếu như con bé kia thật sự là con của Thẩm Diệc Minh, vậy Ngọc Lan quá thiệt thòi rồi."

 Ông cụ Tiết siết chặt hai tay lại, trầm giọng gằn từng chữ, "Nếu như con bé kia thật sự là con của Thẩm Diệc Minh, tôi sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng. Con gái tôi, tôi còn không nỡ để nó chịu tủi thân, Thẩm Diệc Minh dám cắm sừng nó, tôi nhất định không tha cho nó."

 Doãn Hậu Vọng lo lắng nói, "Nhưng bây giờ thế lực của Thẩm Diệc Minh càng ngày càng lớn, muốn quật ngã ông ta hình như hơi khó khăn."

 Ông cụ Tiết hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói, "Cậu từng nghe câu nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền chưa? Tôi có thể nâng nó lên, sẽ có thể kéo nó xuống. Huống hồ bây giờ Thẩm Diệc Minh có nhược điểm, còn có kẻ địch là nhà họ Mạc, muốn kéo nó xuống hình như dễ dàng hơn nhiều."

 "Nhà họ Mạc sẽ còn đối địch với Thẩm Diệc Minh sao? Hai nhà bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ, sắp trở thành thông gia rồi."

 Ông cụ Tiết cười lạnh, "Thông gia? Tôi muốn xem xem bọn họ có thể thành được hay không."

 Lúc nói câu này, ánh mắt ông cụ lóe lên tia độc ác.

 Doãn Hậu Vọng nhìn không tự chủ được run lên, thấp giọng nói: "Thi Hàm nghe nói Mạc Trọng Huy và An Noãn đó sắp kết hôn, cả ngày ở nhà dùng nước mắt rửa mặt, chúng tôi an ủi nó thế nào cũng vô dụng, ngài có cách gì hay không?"

 Ông cụ Tiết khẽ thở dài một cái, "Con bé này, đã khuyên nó bao nhiêu lần rồi mà nó vẫn không nghe, cho dù Mạc Trọng Huy rất ưu tú, nhưng nó không thích Thi Hàm, cần người như vậy làm gì? Có điều, nếu nó thích, chúng ta đương nhiên phải toàn lực giành lại giúp nó. Cậu về nói với Thi Hàm, chỉ cần một ngày chưa kết hôn, sẽ vẫn còn hy vọng. Cho dù kết hôn thật rồi, tôi cũng có thể khiến bọn chúng ly hôn."

 An Noãn ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy, trải qua một đêm mưa gió, hôm nay mặt trời ngoài cửa sổ lại nóng bừng.

 Cô vươn vai, mở mắt ra, phát hiện bên cạnh không có ai, cô lớn tiếng gọi, "Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy."

Chương tiếp theo