webnovel

Chương 400: Thẩm Diệc Minh bắt đầu hành động (1)

Biên tập viên: Nguyetmai

Mạc Trọng Huy xì một tiếng, vô tội nói, "Hình như là em gọi cho anh trước."

An Noãn đỏ mặt, hừ giọng, "Vậy em không làm phiền anh nữa, cúp máy đây."

 "Đợi đã."

 Mạc Trọng Huy gọi cô, giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu kia, "Xuống đây, anh muốn gặp em."

 "Hứ, em không muốn gặp anh đâu, anh đợi ở bên ngoài đến sáng đi."

 "Cũng được, vậy anh sẽ đợi."

 Mạc Trọng Huy lại chủ động cúp điện thoại của cô. An Noãn bị chọc tức, chạy xuống đi tìm người tranh luận phải trái.

 Lính cảnh vệ không ngăn cản cô, An Noãn hùng hổ chạy xuống, chui vào ghế phụ, "Tại sao anh lại cúp điện thoại của em?"

 Mạc Trọng Huy cười, "Anh không như vậy, sao em sẽ chạy xuống chứ?"

 "Mạc Trọng Huy, anh thật nham hiểm!"

 Hắn dang hai cánh tay ra, dịu dàng nói, "Ngoan, cho anh ôm nào, bây giờ không ôm em, anh không ngủ được."

 An Noãn ngoan ngoãn dịch vào lòng hắn, "Không phải anh về nhà họ Mạc rồi sao? Tại sao lại chạy đến đây?"

 "Tại nhớ em quá! Anh vốn định lái xe về Shine mà bất tri bất giác đã đến đây. An Noãn, em giống như thuốc độc ấy, làm sao cũng không cai được."

 An Noãn dùng sức nhéo tai hắn, "Anh có ý gì? Anh muốn cai à?"

 Mạc Trọng Huy khẽ cười ra tiếng, ôm chặt cơ thể gầy yếu của cô vào trong lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô, nói nghiêm túc từng chữ, "Ý anh là anh đã không thể nào rời xa em được nữa, một đêm cũng không được. Mới rời xa em hai tiếng, anh đã bắt đầu nhớ em rồi. An Noãn, anh yêu em."

 "Hai tiếng mới nhớ em, anh vừa đi là người ta đã nhớ anh rồi."

 An Noãn nói xong, Mạc Trọng Huy đã đặc biệt kích động hôn lên môi cô.

 Cô cũng chỉ dỗ hắn mà thôi, người này lại tưởng thật.

 Trong bóng đêm, dưới ánh trăng, trong buồng xe đóng kín, bọn họ ôm chặt nhau. Giây phút đó, dường như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy nhau.

 Ngày hôm sau Thẩm Diệc Minh hoàn toàn không ra ngoài, hiếm khi thấy đại boss ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

 An Noãn cũng biết tối hôm qua mình nói hơi quá. Cả ngày cô đều ở nhà, không ra ngoài, tránh cho Thẩm Diệc Minh lại không thoải mái. Chỉ tiếc Thẩm Diệc Minh luôn ở trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không xuống ăn.

 Tiết Ngọc Lan ở phòng với ông, bữa trưa mới xuống tầng. Ông cụ Thẩm cau mày hỏi bà, "Hôm nay Diệc Minh làm sao thế? Ở trong phòng không ra ngoài là ý gì?"

 "Cơ thể anh ấy không thoải mái, tối hôm qua đã bắt đầu đau tim rồi, con nói mời bác sĩ đến khám, anh ấy không cho, nói nghỉ ngơi một chút là được rồi."

 Ông cụ Thẩm thở dài, truy hỏi, "Vậy sao cũng không xuống ăn cơm thế?"

 "Anh ấy nói không muốn ăn, không nuốt nổi."

 "Không ăn cơm không được." Ông cụ Thẩm nói xong chuyển hướng sang An Noãn, "Noãn Noãn, lát nữa cháu mang cơm cho bác hai, cháu phụ trách cho bác ấy ăn cơm. Sức khỏe bác ấy không phải là của mình bác ấy, liên quan trọng đại, không giày vò được."

 An Noãn mấp máy môi, muốn nói gì, nhưng không nói ra nổi một câu từ chối.

 Lúc ăn cơm, Tiết Ngọc Lan vô tình nói, "Trước kia Diệc Minh luôn là người gặp biến không sợ, bình tĩnh như thường, bây giờ không biết tại sao tâm tình cứ lên lên xuống xuống. Tình trạng bây giờ của anh ấy thật sự không thích hợp đưa ra quyết sách, con rất lo lắng cho anh ấy."

 An Noãn cúi đầu, cắn môi mình.

 Ông cụ Thẩm thì cười nói, "Diệc Minh rất có chừng có mực, từ nhỏ đến lớn đều không cần ba bận tâm. Con là vợ nó, hai đứa sống với nhau mấy chục năm rồi, con nên tin tưởng nó. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm sáu mươi ngày bận rộn ở bên ngoài, thỉnh thoảng cho nó ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cũng là chuyện tốt."

 Tiết Ngọc Lan bình tĩnh nói, "Con biết rồi ba, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

 Ông cụ Thẩm gắp chút thức ăn cho An Noãn, vuốt tóc cô, cưng chiều nói, "Cháu gái, không gắp thức ăn cho cháu, cháu cũng không biết gắp, coi mình là người ngoài à? Đây chính là nhà cháu."

 An Noãn cười, không nhịn được nói, "Ông ngoại, có ông thật tốt."

 "Cháu gái ngốc, cháu nói ngược rồi, là ông ngoại có cháu rất hạnh phúc."

 Ăn cơm xong, ông cụ bảo An Noãn mang cơm cho Thẩm Diệc Minh.

 An Noãn bê đồ ăn đứng ở cửa phòng ngủ của Thẩm Diệc Minh, bước chân do dự, dù sao tối hôm qua cũng cãi nhau ầm ĩ.

 Cô khẽ gõ cửa, bên trong không ai trả lời, An Noãn hít sâu một hơi, xoay tay nắm mở cửa ra.

 Cô thò đầu vào trong, "Bác hai, cháu mang cơm cho bác, không ăn cơm sẽ đói mất."

 Thẩm Diệc Minh dựa người trên giường, nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt.

 An Noãn nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống đầu giường, đặt khay xuống.

 "Bác hai, bác dậy đi, cháu là Noãn Noãn đây." An Noãn dịu dàng gọi ông.

 Thẩm Diệc Minh mở mắt ra, ánh mắt hơi mơ màng, vẻ mặt lại có chút mệt mỏi.

 An Noãn làm như chưa xảy ra chuyện gì, chỉ thức ăn, cười nói, "Bác hai, mọi người đều ăn xong rồi, bác mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu."

 Thẩm Diệc Minh khoát tay, thấp giọng nói, "Đem đi đi, bác không muốn ăn."

 "Bác hai, bác đừng như vậy, tức giận thì tức giận, cơm thì vẫn phải ăn."

 Thẩm Diệc Minh cười lạnh, "Bác nào dám giận cháu, không dám."

 Một khắc đó, nghe giọng nói lạnh nhạt của ông, trong lòng An Noãn vô cùng khó chịu.

 "Bác hai, sau này cháu tuyệt đối không nói những lời làm bác giận như vậy nữa, chỉ cần bác đồng ý cho cháu và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, những thứ khác cháu bảo đảm đều nghe theo bác hết."

 Thẩm Diệc Minh lắc đầu, bình tĩnh nói, "Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy, trong mắt cháu chỉ có Mạc Trọng Huy, bác là bác cháu, bác còn có thể làm hại cháu à? Bác nói hai đứa không thích hợp, tại sao cháu lại không chịu nghe bác hả?"

 "Cháu không hiểu tại sao bác nhất định phải phản đối chúng cháu ở bên nhau. Bác hai, cháu và Mạc Trọng Huy trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được với nhau, cháu rất quý trọng duyên phận với anh ấy, cháu thật sự không thể không có anh ấy."

 "An Noãn, cháu đi ra ngoài trước đi, bác muốn yên tĩnh một mình."

 An Noãn cắn môi nói, "Bác không ăn cơm cháu sẽ không đi ra."

 Thẩm Diệc Minh cười, khẽ nói, "Bác sẽ ăn, cháu ra ngoài trước đi."

 An Noãn mím môi, không thể không biết xấu hổ mà ở lại nữa.

 Thẩm Diệc Minh đau tim ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này An Noãn cũng ngoan ngoãn ở nhà, không làm ông tức giận. Hàng ngày chỉ có thể gọi điện thoại với Mạc Trọng Huy, người này bắt đầu không vui, ngày nào cũng quấn lấy cô không cho cô cúp điện thoại.

 "An Noãn, em không thể đối với anh như vậy được, anh sắp nhớ em phát điên rồi."

 An Noãn nghe mà khó chịu trong lòng, không phải cô cũng như vậy sao. Rõ ràng hai người đã quen nhau lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại vẫn giống như thuở ban đầu, ngọt ngào, đẹp đẽ. Cũng giống như tình yêu cuồng nhiệt, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên nhau, không hề cảm thấy chán.

Chương tiếp theo