webnovel

Chương 349: Cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng không cần em nữa (1)

Biên tập viên: Nguyetmai

Đang định tắt điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp. "Thần Bằng nói em muốn mua nhà, chỗ tôi có khá nhiều căn tốt, nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể qua xem."

"Cảm ơn, không cần."

An Noãn cúp điện thoại.

Trở lại phòng ăn, Thẩm Thần Bằng cười hỏi cô: "Ai gọi mà không thể nghe ở trước mặt mọi người, phải trốn đi nghe lén lút vậy?"

An Noãn lườm anh ta. "Anh nói linh tinh cái gì đấy, cái gì gọi là lén lút, em chỉ không muốn làm phiền đến mọi người đang ăn cơm thôi."

Thẩm Thần Bằng nhướng mày, cười: "A, ai gọi vậy nhỉ? Có thể tiết lộ một chút không."

An Noãn không quan tâm anh ta trêu chọc, không thèm nhìn anh ta.

Thẩm Thần Bằng bị cô ngó lơ bèn kêu lên một tiếng rồi nói: "An Noãn, nghe nói gần đây em đang tìm nhà, thế nào, định lúc nào dọn ra ngoài?"

An Noãn lấy chân đạp chân anh ta một cái ở dưới gầm bàn.

Ông cụ Thẩm không thể bình tĩnh nữa, nhíu mày hỏi: "Noãn Noãn, nó nói đều là thật à? Cháu đang giấu giếm ông đi tìm nhà ở bên ngoài sao? Cháu định sau khi kết hôn sẽ dọn ra ngoài ở riêng hả?"

An Noãn vội xoa dịu: "Không ạ, ông ngoại, cháu không có ạ. Cháu chỉ muốn mua một căn hộ nhỏ cho Lâm Dịch Xuyên ở, cũng không thể để anh ấy theo cháu ở nhà họ Thẩm được."

Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, nói: "Ông mặc kệ, dù sao cháu cũng không được rời khỏi nhà họ Thẩm, kết hôn xong cũng không cho phép đi."

Đầu bên kia, Mạc Trọng Huy nhìn điện thoại bị cúp máy mà ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Thẩm Thần Bằng gọi điện cho hắn, báo An Noãn đang muốn mua nhà, hỏi hắn có thể hỗ trợ không.

Không phải hắn không nghĩ đến, hắn biết cô mua nhà là vì để kết hôn, lúc ấy hắn cảm thấy Thẩm Thần Bằng thật sự quá đáng, thích đâm nát trái tim hắn.

Lúc ấy hắn bực mình quá nên nói lại: "Em gái anh muốn kết hôn, anh làm anh trai tặng cho cô ấy một căn nhà làm quà cưới chẳng phải càng tốt hơn à?"

Thẩm Thần Bằng lại cười đáp. "An Noãn là hạng người gì cậu còn không biết à, tôi mà đưa cho con bé một căn là nó mắng chết tôi đấy. Tóm lại, tôi nói chuyện này với cậu rồi, làm thế nào cậu tự xử lý đi."

Cuối cùng hắn vẫn không nỡ, vùng vẫy cả một đêm, đến lúc tỉnh dậy, hắn quyết định vẫn gọi điện thoại cho cô.

Phản ứng của cô nằm trong dự liệu của hắn, cô chưa bao giờ muốn tiếp nhận ý tốt của người khác, chỉ muốn dựa vào chính mình. Cô thật sự không biết trong cái xã hội này, nếu chỉ dựa vào sức lực của một cá nhân thì sẽ có rất nhiều việc không làm được, hoặc làm vất vả hơn nhiều so với người khác à.

Thở dài thật sâu, Mạc Trọng Huy quay sang nói Trương Húc đang ở bên cạnh. "An Noãn đang đi mua nhà, cậu đi sắp xếp một chút đi."

Vẻ mặt của trợ lý Trương hết sức phức tạp, cậu ta hơi mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói.

Thật ra cậu ta muốn nói: "Ngài Mạc, trong mắt cô An mãi mãi cũng không nhìn thấy điểm tốt của anh, anh cần gì phải để ý tới cô ấy như vậy."

Cậu ta đã nói lời này ở trong lòng vô số lần, nhưng chưa một lần dám nói ra miệng ở trước mặt ngài Mạc.

Trợ lý Trương vừa đi ra ngoài, bỗng nhiên lại quay trở về. "Ngài Mạc, cô Lý tới, cô ấy đang chờ ở bên ngoài, ngài có muốn gặp cô ấy không ạ?"

Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu. "Để cô ấy vào."

Lý Hân Như mừng rỡ đi vào phòng, trong tay cô cầm theo một bình giữ nhiệt.

Cô cười tươi đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy. "Em tự tay nấu cháo cho anh đấy, mau nếm thử đi, xem mùi vị có ngon không."

Cô múc một bát đưa tới trước mặt Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy không thèm nhìn đã đẩy bát sang một bên.

Lý Hân Như hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, tiếp tục khuyên. "Huy, anh ăn chút gì đi, sáng sớm em đã dậy nấu cháo đó, ninh rất lâu. Nhìn em khổ cực vì anh chuẩn bị bữa sáng như vậy, anh ăn một chút được không?"

"Xin lỗi, tôi không thích ăn cháo."

"Thật sự rất ngon, Huy, anh ăn một bát đi có được không?"

Lý Hân Như lại bưng bát đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy hết kiên nhẫn, vung tay lên làm bát bị rơi xuống đất vỡ tan tành.

Lý Hân Như ngồi xổm xuống thu dọn đống bừa bộn trên đất, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cô cảm thấy mình dùng cả sinh mệnh để yêu hắn, nhưng vì sao bỏ ra nhiều tình cảm như vậy mà lại không đạt được chút báo đáp nào.

Từ nhỏ cô đã là công chúa được tất cả mọi người chiều chuộng, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Thứ tình yêu này đúng là như độc dược.

Lý Hân Như vừa khóc vừa dọn dẹp đống vỡ nát trên mặt đất, không cẩn thận bị mảnh bát cắt vào tay, ngón tay bị cứa một đường. Cô kêu lên một tiếng, nước mắt tủi thân càng rơi nhiều hơn.

Mạc Trọng Huy thoáng nhìn qua ngón tay đang chảy máu của cô và nói: "Cô ra ngoài bảo trợ lý Trương băng bó cho đi."

Lý Hân Như cố nén cơn đau, nghẹn ngào nói: "Không cần, không sao cả."

Từ nhỏ đến giờ cô chỉ cần bị thương một chút xíu thôi là người trong nhà sẽ khẩn trương lo lắng. Còn nhớ có lần đi nhà trẻ, cô bị những bạn khác đẩy ngã một cái, bị trặc chân, về nhà chân bị sưng rất to, ông nội giận đến mức còn muốn cái nhà trẻ kia phải đóng cửa. Cô vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất kĩ, mọi người đều nói cô giống con búp bê, đụng một cái là nát. Cô luôn nghĩ tất cả mọi người sẽ bảo vệ cô, không nỡ tổn thương cô. Nhưng Mạc Trọng Huy lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô sâu sắc, thế mà cô vẫn không chùn bước yêu hắn.

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài. "Tốt hơn hết là cô vẫn nên để trợ lý Trương đưa cô đi bôi thuốc đi."

Lý Hân Như đứng lên, cắn môi, cô nói bằng giọng khàn khàn. "Trợ lý Trương không phải là gì của em, tại sao lại muốn anh ta giúp em chứ? Anh biết lòng của em mà, bác Mạc vừa gọi điện thoại tới nói anh nhập viện rồi là em vội vàng chạy tới ngay, em không thèm để ý đến chuyện em không còn là vợ chưa cưới của anh nữa, mà em chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Mạc Trọng Huy, em yêu anh như vậy, còn yêu anh hơn cả An Noãn, nếu như anh và An Noãn không có khả năng thì có thể cho em một cơ hội không?"

Cô thấy mặt Mạc Trọng Huy hơi nghiêm lại, dường như hơi do dự.

Lý Hân Như tiếp tục nói. "Em biết anh không thích một thiên kim đại tiểu thư không biết tự chăm sóc mình như em. Nhưng em nguyện ý thay đổi vì anh mà, em có thể vì anh mà từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai làm một nữ cường nhân, em còn có thể vì anh đi học nấu ăn, học làm việc nhà, em thật sự có thể vì anh mà được tất cả, cho em một cơ hội được không?"

Cô chưa từng hèn mọn tới như vậy, nhưng giờ phút này cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn vì mình tranh thủ dù là cơ hội rất xa vời, chí ít thử qua rồi sẽ không tiếc nuối.

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ. "Xin lỗi."

Hai chữ này lại đủ để thể hiện quyết tâm của hắn.

Lý Hân Như vẫn không phục, giận dữ nói: "Rốt cuộc thì em kém An Noãn ở chỗ nào? Em trẻ tuổi hơn chị ta, xinh đẹp, có tiền hơn, còn dịu dàng hơn chị ta nữa. Mà quan trọng nhất là em yêu anh, có thể liều mình vì anh. Còn chị ta thì sao? Ngoài việc làm tổn thương anh ra thì chị ta còn làm được cho anh cái gì? Em nghe bác Mạc nói An Noãn không cần anh nữa, chị ta đã không cần anh nữa rồi, sẽ đến lúc chị ta kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, chẳng lẽ anh còn muốn vì chị ta mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?"

Chương tiếp theo