webnovel

Chương 46: Vạch trần ván bài lừa

Biên tập viên: Nguyetmai

"Tiền boa?"

Nghe thấy lời này, "đại sư Mặc Dương" liền loạng choạng, thiếu chút nữa là ói máu.

Tiền boa cái bất!

Một đại sư lắm tiền nhiều của như ta mà lại phải đi nhận tiền boa của ngươi sao?

Sắc mặt tím tái, cả người "đại sư Mặc Dương" như muốn bùng cháy, lúc này đúng là nhận cũng chết mà không nhận cũng toi.

Nhận, vậy khác nào nhận tiền boa, tự biến mình thành con sen thằng nô của nó. Mà không nhận, càng khiến lão ta mất mặt hơn.

Đột nhiên lão nghĩ ra một chuyện, tên nhãi này khi nãy đã cố tình dùng tiền của mình, có phải đã đoán trước được điểm này, sau đó cố tình làm cho mình xấu mặt?

"Không lấy à? Vậy thì tốt quá, vừa hay có thể tiết kiệm được thêm 1000. Với khoản này, cũng đủ mua được biết bao nhiêu thứ đó!"

Thấy lão ta chần chừ không nhận, Trương Huyền nhét lại ngay vào ngực áo, còn giả vờ lầm bầm.

"…" Nghe thấy vậy, "đại sư Mặc Dương" càng thêm tan vỡ.

"Cậu ăn may nên chọn đúng được một món, hoàn toàn không có nghĩa là cậu thắng! Được rồi, ta còn có chuyện cần làm, cũng đã đến lúc phải đi rồi!"

"Đại sư Mặc Dương" nói với giọng rất hờ hững, sau đó đứng dậy định rời đi.

Nhìn hành động của lão ta, Trương Huyền không khỏi tán thưởng.

Không thẹn là chuyên gia lừa đảo, chỉ cần một chiêu không trúng là lập tức đánh bài chuồn. Sự quyết đoán này, thực sự khiến người ta phục sát đất.

Bất kể mình ăn may hay là thực sự có bản lĩnh giám định bảo vật, chớp mắt đã lời to như thế, những người xung quanh đã không còn xem mình là thằng điên nữa rồi. Thay vì tiếp tục lằng nhằng với mình, lão ta thà buông tay ngay lúc này còn hơn.

Dẫu sao thì vừa rồi lão xem giúp người ta, cũng đã kiếm chác được không tồi rồi.

Dây dưa càng lâu, đối với dân lừa đảo sẽ càng bất lợi.

"Kết quả tỉ thí của chúng ta vẫn còn chưa ngã ngũ, ông vội vàng đi như thế làm gì!" Nếu lão ta đã dám bức người ta đến đường cùng mà vẫn chưa tha, vậy bây giờ Trương Huyền đâu thể để lão ta chuồn êm như thế được.

"Đúng vậy, đại sư đừng có vội đi như vậy! Nếu đồ chúng tôi mua mà có lời, vậy hắn đâu có xem như thắng!"

"Chẳng qua do đại sư coi thường hắn, chưa chọn món quý giá nhất, chúng tôi tin ngài…"

Tích lũy danh vọng suốt mấy ngày liền, nên lực lượng hâm mộ trung thành của "đại sư" vẫn còn rất đông.

"Khi nãy ta đã nói rồi, ta còn có chuyện quan trọng nên phải đi ngay, cáo từ!" "Đại sư Mặc Dương" xua tay.

"Có chuyện gì cũng đâu gấp gáp đến mức vài phút cũng không có chứ, ta vẫn còn chút chuyện muốn thỉnh giáo ông đấy!" Trương Huyền chặn ngang đường đi của đối phương.

"Chuyện gì?" "Đại sư Mặc Dương" khựng lại, gằn giọng hỏi.

"Ông lão này…"

Trương Huyền khẽ mỉm cười, nhìn về phía ông già vừa rồi được đại sư đề nghị mua cái bình Quán Thưởng.

"Gì vậy?" Ông già bước tới.

Chiếc bình Quán Thưởng khi nãy vẫn đang được ông ta ôm trong lòng, hệt như đang nâng niu một báu vật vô cùng trân quý. Thứ lớn như vậy thì không thể mài rửa xong trong thời gian ngắn, cho nên ông ta cũng chưa ra về.

"Nếu tôi không nhìn nhầm, thứ mà ông đã bỏ ra 8 vạn kim tệ để mua về, là một chiếc bình Quán Thưởng, hơn nữa còn bị nứt, một kim tệ cũng chẳng đáng!" Trương Huyền phán.

"Bình Quán Thưởng? Một kim tệ cũng không đáng? Đùa à? Đây là do đại sư chọn giúp cho ta mà…" Sắc mặt ông già lập tức sa sầm.

"Món bảo vật lớn như thế, mài rửa chắc chắn rất phiền phức, ít nhất cũng mất một ngày ròng. Thế này nhé, bây giờ ông đập thẳng xuống đất! Nếu tôi nói sai thì tôi sẽ bồi thường cho ông 8 vạn! Nếu tôi nói đúng, vậy chứng tỏ ông đã sập bẫy kẻ nào đó, lúc đó ông cứ đè cổ cái tên đã lừa ông ra mà lấy lại tiền là xong!"

Trương Huyền cười rạng rỡ.

"Đập một phát?" Ông già ngớ ra.

Đối phương nói không sai, món bảo bối to như thế, mài rửa ra thì rất lâu, nhưng nếu đập thì nhanh lắm.

Nếu quả đúng như đối phương nói, chỉ là một chiếc bình Quán Thưởng, đích xác là chẳng có giá trị gì cả.

8 vạn kim tệ, dẫu có là ông ta, cũng gần như là táng gia bại sản rồi.

Nếu thật sự mua phải đồ dỏm, về nhà chắc chỉ còn đường nhảy lầu thôi.

Nếu như thanh niên này nói vào lúc trước đó thì ông ấy chắc chắn sẽ tức xì khói, tuyệt đối không tin. Nhưng khi nãy, người ta mua có một thứ mà đã kiếm lời đến hơn bảy trăm lần. Thực sự khiến ông ta khá dao động.

"Yên tâm đi, nếu là báu vật thực sự, không thể nào chỉ đập một cái là vỡ được. Mà nếu đập không vỡ thì ông cũng có thiệt gì đâu!" Thấy ông ta do dự, Trương Huyền đốp thêm câu.

"Thôi được!"

Chần chừ hồi lâu, ông già giơ bảo vật của mình lên, đập mạnh xuống đất.

Choang!

Một tiếng vỡ giòn tan, và ngay sau đó, bộ mặt thật của thứ ẩn dưới lớp rong rêu bùn đất đã lộ ra… quả nhiên chỉ là một đống mảnh gốm vỡ nát.

"Thực sự là bình Quán Thưởng?"

Chỉ nhìn một cái là đã có không ít người nhận ra ngay.

Thứ này dù cho có từ thời cổ đại, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đừng nói 8 vạn kim tệ, 10 kim tệ cũng chả ai thèm mua.

"Chuyện này là sao đây…"

Nhìn những mảnh vỡ trên đất, ông già chỉ biết điếng người.

Vốn đang trông chờ dựa vào thứ này để kiếm một khoản kếch xù, kết quả lại thành như vậy, làm sao mà không điên.

"Chuyện gì à? Hãy hỏi vị đại sư Mặc Dương kia kìa! Nếu tôi đoán không nhầm, lão ta và chủ quán này là cùng một giuộc. Bọn họ lấy danh nghĩa có thể giám định bảo vật để thu hút mọi người, sau đó sẽ giúp lựa chọn không công để gây dựng tiếng tăm, rồi khiến mọi người bỏ ra giá cao mua đồ dỏm, cuối cùng chia chác khoản kiếm được!"

Trương Huyền nhìn "đại sư Mặc Dương" và tay chủ quán đang đứng cách đó không xa, nhếch mép lên nói tiếp: "Còn chuyện sao lão ta lại chọn được những món bảo vật có giá trị cao cũng hết sức đơn giản. Công đoạn mài rửa đâu có làm trước mặt mọi người, bọn chúng hoàn toàn có thể lấy bảo vật đã chuẩn bị sẵn ra, bảo đó là thứ lão ta mới vừa chọn. Dù sao cũng đâu có ai nhìn thấy, nói thế nào là do bọn họ cả."

"Chuyện này…"

"Có thật không vậy?"

 …

Nghe thấy sự thật được Trương Huyền vạch trần ra, tất cả đều đã khá dao động.

Trước tiên tự mình giám định bảo vật trước mặt mọi người, sau đó lại chứng minh được một thứ đồ dỏm. Hắn tiến hành tuần tự, khiến những người khi nãy còn cực kỳ tin tưởng "đại sư Mặc Dương" đều đã chuyển sang nghi ngờ.

Choang!

Trong lúc mọi người đang suy ngẫm xem rốt cục ai đúng ai sai thì lại có một tiếng vỡ giòn giã vang lên ngay trong đám đông, một thằng cha khi nãy được chọn giúp đã đập vỡ bảo bối của mình. Lần này không phải đồ gốm, mà là chiếc lọ sứ cũ nát, vừa nhìn đã biết không đáng mấy đồng.

"Đồ giả, đồ giả! Thứ này mà bắt ta bỏ ra 6 vạn kim tệ sao… Bọn chúng đúng là phường lừa đảo rồi!"

Người mua đồ nhìn đống mảnh vỡ trên đất cũng đã biết mình bị lừa, đều gào lên điên cuồng.

Rầm! Đùng! Bộp!

Đã có hai người làm mẫu, những người còn lại cũng không ngồi yên nổi nữa, đồng loạt đập vỡ món bảo vật mà mình đã mua, có người thì dùng rìu dùng dao bổ ra.

Chỉ nhìn một cái, tất cả đều tái mặt.

"Đều là đồ giả… đều là thứ bỏ đi không đáng một đồng!"

"Chúng ta bị lừa rồi, cái tên đại sư Mặc Dương này là giả…"

Nếu chỉ có một món là giả thì còn tạm chấp nhận được, dẫu sao thì Giám Bảo Sư cũng không thể nào chính xác trăm phần trăm. Nhưng mấy món liền được mua với khoản tiền khổng lồ mà đều là giả, thì chứng tỏ đối phương đúng là phường lừa đảo rồi!

Ngươi còn ra vẻ hiền từ, đạo đức, nhân nghĩa vô song… Ta khinh, đúng là tên lừa đảo đáng chết!

Đám đông điên tiết vây chặt cứng "đại sư Mặc Dương" và tay chủ quán, hằm hè nhìn bọn họ, chỉ chực chờ xé xác cả hai.

Tiền chứ có phải lá trên cây đâu.

Nếu không bị người ta nhìn ra, chờ đến lúc họ mài rửa xong, có biết là mình bị lừa cũng biết tìm ai mà khóc đây?

"Đừng có nghe lời thằng nhãi ấy, Giám Bảo Sư cũng có lúc mắt bị hoa chứ. Ta với ông chủ quán này thực sự không quen biết mà…"

Trông thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của mọi người, "đại sư Mặc Dương" biết có lấp liếm nữa cũng vô ích, lập tức gào lên giải thích.

Nếu là trước đây, đám đông chắc chắn sẽ tin lời lão ta, nhưng bây giờ, đã chẳng còn ai tin cả.

Ngay lập tức trong đám đông vang lên tiếng đấm bình bịch như đấm bao cát, kế đó là tiếng rên la thảm thiết. Cả chủ quán cũng không thoát được.

Còn Trương Huyền, kẻ mở đầu cho cớ sự này, thì đã nhân lúc hỗn loạn, âm thầm rời đi.

Thế giới này bao la lắm, ngày nào cũng có kẻ đi lừa đảo, cũng có người bị mắc lừa. Hắn đâu phải thần tiên, không thể quản hết được. Nếu không phải do cái tên "đại sư Mặc Dương" kia rảnh mồm, đến kiếm chuyện thì hắn cũng chẳng thừa hơi mó tay vào.

Bây giờ người bị lừa đã biết sự thật, đương nhiên họ cũng sẽ xử lý ổn thỏa, chẳng cần mình phải bận lòng nữa.

 "Hiệu sách Hoàng Ngữ…"

Dạo bước thong thả trong khu giao dịch, chẳng mấy chốc một căn nhà to lớn hiện ra trước mắt, trong ấy bày la liệt những kệ sách với đủ thể loại.

Trong khu giao dịch có bày bán dược liệu, binh khí, dã thú… đương nhiên cũng có nơi bán sách. Đây cũng là mục đích chủ yếu nhất của hắn khi đến đây.

 "Vào thử xem sao!"

Trương Huyền cất bước đi vào.

Chương tiếp theo