Anh lấy lại bình tĩnh rồi thản nhiên hỏi ngược lại cô: "Theo như Từ thấy, tiểu lang quân chẳng phải cũng hiểu về Từ lắm sao?"
Khương Bồng Cơ cười, không tiếp tục ép hỏi Vệ Từ nữa.
Nước ấm nấu ếch, đương nhiên là phải từ từ từng bước một.
Đổ thẳng nước sôi vào, người ta sợ quá bỏ chạy mất thì làm thế nào?
Trông cô như đang nhìn lên bầu trời, song thực tế lại đang chú ý đến cái ô trong tay Vệ Từ.
Cho dù trước đó anh bị cô trêu tức đến mức chuyển ô về nhưng giờ phút này lại lặng lẽ nghiêng ô che giùm cô, mặc cho tuyết đã đọng lại trên vai mình.
Khương Bồng Cơ cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Vệ Từ, ý bảo anh mặc vào.
"Sau này đến học ở Lang Nha, còn phải cảm phiền Tử Hiếu chiếu cố ta nhiều hơn."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com