Phong Cẩn vẫn luôn tự cho rằng mình là quý tử con nhà gia giáo, bình thường sẽ không bao giờ có hành vi thất lễ nào. Cho đến khi cậu quen Khương Bồng Cơ...
Cậu ho đến mức đỏ bừng hai má, cuống quít sửa sang lại quần áo, thủ tiêu "hiện trường phạm tội" vừa rồi.
"Lan Đình, Uyên Kính tiên sinh là người thầy mà người khắp thiên hạ đều tôn kính, sao cậu có thể..." Phong Cẩn thực sự không nói tiếp được, cậu không tìm ra được từ nào thích hợp.
Khương Bồng Cơ bĩu môi: "Thì đang đùa thế, chỉ thay đổi cách tự thuật thôi mà, đâu có cố ý bôi nhọ ông ấy đâu, sao cậu cổ hủ thế nhỉ? Nếu Uyên Kính tiên sinh mà biết cách giải thích này của ta, khéo cũng gật gù đồng ý ấy chứ."
Phong Cẩn thở dài, riêng ngụy biện thì cậu không đấu lại được Khương Bồng Cơ: "Uyên Kính tiên sinh chí tại bốn phương, tất nhiên sẽ không so đo với một vãn bối như cậu."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com