Ở quận Mạnh, dù có là những nơi như sòng bạc đi chăng nữa cũng vẫn phải nhường nhịn Mạnh Lượng, cho nên mỗi lần hắn ta đi đánh bạc đều thua ít thắng nhiều.
Một lần hai lần, rồi dần dần thành thói quen, khiến cho Mạnh Lượng có ảo giác mình là chúa tể sòng bạc, bây giờ đến Hà Gian thì chẳng khác gì đá phải ván sắt.
Lộng Cầm nghe thấy con số 6,000 lượng vội ôm thật chặt chỗ thẻ vàng trong lòng, mặt mũi trắng bệch hỏi, "Lang quân, thế này…"
Nếu như cứ tiếp tục thế này nữa thì cả cô lẫn lang quân đều không ra được khỏi đây mất.
"Đây là một cái bẫy, đừng lo."
Khương Bồng Cơ cười giễu, đây là kết quả do cô cố ý dẫn dắt.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com