"Là ta. Cho dù là đánh lén ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn thắng được ngươi, sau đó một lần nữa ở bên Hi Mộng." Đồng Nguyệt cười khổ nói.
"Ngươi có phải là ngốc hay không?" Nguyên Ân Phong Vũ nhịn không được nói.
"Người đi vào ngõ cụt, không phải đều là ngốc sao? Nếu như ngươi nghĩ muốn đánh ta một trận, vậy thì đánh đi, hiện tại ngay cả ta cũng muốn đánh chính mình." Đồng Nguyệt bây giờ tâm tình vô cùng phức tạp.
Khi hắn biết được người mình yêu nhiều năm như vậy vẫn chưa từng cùng với người khác thân mật qua, thậm chí còn sinh cho hắn một nữ nhi bảo bối, tâm tình của hắn đúng là khó mà hình dung!
Cảm giác mừng như điên chiến thắng hết thảy, sau đó là cảm giác tự trách mãnh liệt. Hắn thật sự rất hối hận, nếu như mình có thể chủ động một chút, có thể không tự ti, có thể….. Có lẽ hạnh phúc đã sớm thuộc về hắn.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com