Phi thuyền của Đường Môn vững vàng hơn phi thuyền dân dụng rất nhiều. Chỗ ngồi cũng rất thoải mái, ghế dựa có thể nằm thẳng, tuy không tính là quá rộng rãi, nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với loại phi thuyền dân dụng thấp nhất kia.
Không giống ba mươi ba Thiên Dực có phòng chuyên dụng, cho nên Lam Hiên Vũ cũng không thể làm gì ngoài việc suy nghĩ mỗi ngày. Trong khoảng thời gian đó, suy nghĩ một chút việc tu luyện của mình và tình hình của ba mươi ba Thiên Dực.
Đối với hai trận đấu kia, hắn vẫn có chút canh cánh trong lòng. Mặc dù nếu hắn và Bạch Tú Tú dốc hết toàn lực trong trận đấu đó, chắc chắn có thể áp chế đối thủ mà giành thắng lợi. Nhưng khả năng khống chế tình hình của đối thủ vẫn làm cho cậu cảnh giác.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com