webnovel

Chương 14: Lam Tiêu bối rối

Biên tập viên: Wave Literature

"Con trai... Hai cái Hồn hoàn này..."

Trong thế giới của Hồn sư, Hồn Hoàn cũng được chia cấp độ. Từ thời Viễn Cổ, Hồn hoàn căn cứ theo tu vi của Hồn thú mà phân chia. Theo thứ tự thì Hồn hoàn màu trắng là mười năm, màu vàng là một trăm năm, màu tím là một ngàn năm, màu đen là một vạn năm còn màu đỏ là mười vạn năm. Số năm càng lớn, có nghĩa là cấp độ Hồn hoàn của nó càng cao.

Ngoại trừ mấy loại Hồn hoàn này, thì còn có một số Hồn hoàn có màu sắc đặc biệt cũng từng xuất hiện qua. Ví dụ như Hồn hoàn vượt qua mười vạn năm sẽ là màu cam. Mà điều này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Nhưng lúc này, hai cái Hồn hoàn bên cạnh Lam Ngân Thảo của Hiên Vũ chỉ là màu trắng, đại diện cho Hồn hoàn cấp độ thấp nhất chỉ có mười năm. Đây đối với Hồn sư cấp thấp thì là chuyện bình thường. Dù sao, vừa mới tu luyện mà muốn thu được Hồn hoàn cấp độ cao rất khó. Dựa theo lý thuyết, với thân thể của Hồn sư cấp mười thì khả năng chịu đựng cao nhất cũng chỉ là Hồn hoàn một trăm năm mà thôi.

Nhưng vấn đề ở đây là, hai cái Hồn hoàn màu trắng kia trên người Lam Hiên Vũ không phải được lấy từ Hồn linh, mà chỉ qua đêm là nó tự xuất hiện! Nói đúng hơn, cậu chỉ ngủ một giấc là có Hồn hoàn. Vậy nghĩa là sao?

Lam Tiêu nghiên cứu cổ Hồn thú nhiều năm, nên khi tình huống này xuất hiện thì anh nghĩ ngay tới một khả năng.

Khi Hồn thú tu luyện tới mười vạn năm, chúng sẽ có hai lựa chọn, một là tiếp tục đột phá, tiến vào cấp độ cao hơn. Khả năng cao trong lúc đột phá sẽ gặp nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao. Con đường thứ hai chính là trùng tu. Chuyển hóa thân thể của mình thành thân thể của con người, bắt đầu tu luyện từ đầu, thông qua phương thức tu luyện của con người để đột phá thành thần, từ đó có thể sống lâu hơn.

Mà Hồn thú trùng tu, thì sẽ có một đặc điểm cực rõ ràng, chính là bọn chúng không cần săn giết Hồn thú hay thông qua Hồn linh mới có thể có được Hồn hoàn, mà mỗi khi tu vi đạt đến cấp độ nhất định, là sẽ có tự Hồn Hoàn thức tỉnh, từ đó sinh ra Hồn kĩ tương ứng.

Lam Tiêu dần liên tưởng đến lai lịch của Lam Hiên Vũ, hơn nữa lúc này Hồn Hoàn tự động xuất hiện, thì sao anh không thể đoán ra được nữa chứ, rất có thể đứa nhỏ này chính là Hồn thú trùng tu a!

Nhưng mà, theo lý thuyết, Hồn thú trùng tu đều có thể nhớ ký ức của mình. Nhưng mà từ tất cả những kiểm tra cùng với những biểu hiện của Lam Hiên Vũ mấy năm nay đều chứng tỏ đứa bé này hoàn toàn không nhờ gì về ký ức kiếp trước.

Lúc này thì suy nghĩ của Lam Tiêu bắt đầu loạn lên, dựa theo những nghiên cứu về Hồn thú, thì dù có là Hồn thú mười vạn năm trùng tu đi nữa, khi tu vi chưa tới bảy mươi cấp thì chúng vẫn là Hồn thú, chỉ khi đột phá đến cấp bảy mươi chúng mới có thể chính thức biến thành con người. Nhưng mà dựa theo các thiết bị kiểm tra nghiên cứu, Lam Hiên Vũ là con người mà, đâu phải là Hồn thú.

Quả thực...

Là một nhà khoa học, gặp tình huống như vậy đáng lẽ ra anh phải rất phấn khích, bởi vì đây là một phát hiện mới. Một phát hiện có thể lập tức tiến hành nghiên cứu cùng thảo luận.

Nhưng vấn đề là, tình huống này lại xuất hiện trên người con trai của anh!

Sáu năm qua, anh cùng Nam Trừng đã hoàn toàn coi Lam Hiên Vũ như là con ruột của mình. Nhưng chỉ trong ngày hôm nay, mọi thứ đều thay đổi, khiến anh không kịp trở tay.

Điều càng làm cho Lam Tiêu khó hiểu hơn là, tự xuất hiện hồn hoàn thì còn có thể giải thích được, nhưng việc Hồn hoàn của Lam Hiên Vũ không phải chỉ xuất hiện một cái, mà là hai cái, một trái một phải!

Người có cùng lúc hai Hồn hoàn từ khi chỉ mới cấp mười cũng không phải không có, loại tình huống này được gọi là Song Sinh Võ hồn. Đấy là trường hợp những Hồn sư nắm giữ cùng lúc hai cái Võ Hồn, muốn thăng cấp cho hai cái Võ Hồn đó thì mỗi cái Võ Hồn cần một cái Hồn hoàn, vậy là có thể có hai cái Hồn hoàn rồi.

Thế nhưng, cho dù là Song Sinh Võ Hồn, cũng không có khả năng làm cho cả hai cái Võ Hồn cùng hai cái Hồn hoàn xuất hiện cùng lúc như vậy, chỉ có thể chuyển đổi Võ Hồn qua lại mà thôi! Nhưng lúc này trên hai tay Lam Hiên Vũ rõ ràng là hai nhánh Lam Ngân Thảo, mà trên mỗi nhánh lại có một cái Hồn hoàn.

Chuyện này rất điên rồ, quá phản khoa học. Nó hoàn toàn khác với Hồn sư bình thường.

Với tâm tính luôn bình tĩnh như Lam Tiêu mà lúc này cũng không chịu nổi, bởi vì anh không biết nên làm gì trong tình huống bây giờ nữa.

"Ba ơi, ba sao vậy?" Tiểu Hiên Vũ khó hiểu nhìn Lam Tiêu đang trợn mắt há mồm, cả người giống như hóa đá.

Lúc này tinh thần Lam Tiêu mới trở lại bình thường.

Giọng của anh run run, "Con trai, con có thể thử thu một nhánh Lam Ngân Thảo về được không?"

"Để con thử xem." Lam Hiên Vũ hạ tay trái xuống, trong đầu của cậu xuất hiện ý nghĩ muốn thu hồi lại nhánh Lam Ngân Thảo bên trái, nhánh Lam Ngân Thảo bên trái tự nhiên biến mất, chỉ còn lại nhánh Lam Ngân Thảo có đường vân màu vàng bên tay phải.

Lam Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng của anh lại đắng chát, anh thầm nghĩ: Con trai, cuối cùng con tồn tại như thế nào đây? Nói con là Hồn thú trùng tu, cuối cùng kết quả kiểm tra lại là con người, con lại có Song Sinh Võ Hồn. Con lại có thể tự sinh ra Hồn hoàn nữa.

Hơi thở Lam Tiêu trở nên gấp gáp, nhưng dù sao tính cách của anh vốn rất trầm ổn. Sau khi ổn định lại tâm tình, anh nói: "Con trai, bây giờ con hãy đem Võ Hồn thu hồi trở về, sau đó thử vận chuyển Huyền Thiên Công xem thế nào." Hiện tại, thứ Lam Tiêu cần là thời gian suy nghĩ, hơn nữa anh cũng sợ trên người Lam Hiên Vũ lại xuất hiện thêm tình huống gì đó.

Sự lĩnh hội của Lam Hiên Vũ ở mức rất bình thường, sau khi Lam Tiêu hướng dẫn ba, bốn lần mới hiểu. Cậu bắt đầu có thể dựa theo lộ tuyến đó tu luyện Huyền Thiên Công. Nhưng mà cũng không được thành thạo cho lắm, muốn thành thạo chắc cần phải tu luyện thêm một thời gian.

Việc tiếp theo, chính là quan sát. Lam Tiêu dùng ba ngày, liên tục quan sát Lam Hiên Vũ. Dù là buổi tối cũng ngủ bên cạnh cậu. Sợ cậu lại xuất hiện thêm điều gì khác thường nữa.

Nhưng dường như tất cả biến hóa xuất hiện từ sau ngày giác tỉnh Võ Hồn đó đã kết thúc, Lam Hiên Vũ trở lại những biểu hiện rất bình thường. Ba ngày trôi qua, cậu đã có thể tự mình vận chuyển Huyền Thiên Công, bắt đầu tu luyện. Hồn lực cũng không xuất hiện thêm tính bộc phát gì cả. Tăng lên với tốc độ bình thường.

Sinh hoạt dần khôi phục bình thường. Sau khi Lam Tiêu và Nam Trừng bàn bạc, cả hai quyết định giấu kín chuyện này, cứ thế che giấu sự khác thường của Tiểu Hiên Vũ với mọi người xung quanh.

Còn về phần Hồn hoàn màu trắng thì không có gì đáng nói cả, nó chỉ là hồn hoàn cấp độ thấp nhất mà thôi.

Mỗi ngày Lam Tiêu đều dặn dò Hiên Vũ những thứ cần chú ý, ví dụ như không thể nói mình là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, không nên đồng thời phóng Lam Ngân Thảo ra từ hai tay.... còn về lai lịch của chiếc nhẫn thì Lam Tiêu cũng bảo cậu nói đó là do gia tộc truyền lại. Tóm lại là bất cứ thứ gì khác thường cũng đều sẽ phải che giấu.

Một ngày nọ, Lam Tiêu làm việc xong liền ngay lập tức chạy về nhà, vẻ mặt hưng phấn.

"Con trai, ba giải quyết xong rồi."

"Ba giải quyết xong cái gì?" Lam Hiên Vũ chạy ra từ phòng tu luyện, hai mắt tò mò nhìn Lam Tiêu..

"Đương nhiên là để con đến học viện học! Học viện Hồn sư sơ cấp Thiên la, phân viện ở Tử La thành. Đó là học viện Hồn sư tốt nhất Tử La thành chúng ta."

"Vâng" dù sao thì Lam Hiên Vũ cũng còn nhỏ nên cậu cũng chẳng có cái khái niệm gì về học viện tốt nhất cả. Cậu không biết rằng, Lam Tiêu đã phải chạy ngược chạy xuôi tới mức nào mới có thể đăng kí cho cậu học được ở đấy.

"Tuy nhiên, khi nhập học sẽ có một kiểm tra nhỏ. Lấy kết quả kiểm tra để chia lớp. Bây giờ con phải quyết định, xem mình nên sử dụng nhánh Lam Ngân Thảo bên tay trái hay tay phải để tham gia kiểm tra?" Lam Tiêu cười híp mắt hỏi.

Đối với Lam Hiên Vũ, hai nhánh Lam Ngân Thảo này, có những năng lực khác nhau.

Tiểu Hiên Vũ nghiêng đầu suy nghĩ: "Ba, con cũng không biết nên dùng tay nào đây."

Lam Tiêu suy nghĩ một chút, nói: "Vậy dùng tay trái đi. Võ Hồn của mẹ con là băng, con nói nhánh Lam Ngân Thảo này bị biến dị, cũng rất hợp lý."

"Dạ vâng."

Chương tiếp theo