Động phủ của Minh Sùng Duyên ở một nơi tên là Phượng Dương Sơn, nghe nói trong tên của thê tử hắn có một chữ Phượng.
Đêm nay, núi này thắp đầy nến, tiếng khóc đau buồn vang lên không dứt.
Từng dải lụa trắng được treo lên cao, đón gió bay phấp phới, thể hiện ra nơi này đang tổ chức tang sự.
Đại điện ở trong núi, Tôn Hằng, Thác Sơn Lực Sĩ đang ngồi ngay ngắn ở giữa, nhìn đệ tử núi này đi vào.
"Đệ tử của Minh đạo hữu không ít, nhưng được coi trọng nhiều nhất chỉ có hai người."
Thác Sơn Lực Sĩ ở gần đây, quan hệ với Minh Sùng Duyên cũng không tệ, nên cũng hiểu rõ tình huống ở đây.
Lúc này ngồi đối diện Tôn Hằng, kể lại.
"Một người tên là Liệt Húc, được chân truyền của Minh đạo hữu, có tu vi luyện khí tầng tám. Nhưng cũng đã hơi lớn tuổi, không có hi vọng đạo cơ."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com