Trái tim đang lơ lửng của Cố Niệm Chi cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Thật ra giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng trong điện thoại không hề mang chút sắc thái cảm xúc nào, chỉ bình thản kể cho cô nghe một câu chuyện thôi.
Nhưng lời nói bình thường này vào tai người có ý lại thành chuyện khác.
Cô cũng thấp giọng "ừm" một tiếng, nói: "Vâng, vậy em chờ anh về."
"Ừ, ngoan." Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, đưa lại cho Âm Thế Hùng đang ngồi trên ghế lái phụ.
Một mình anh ngồi trên ghế sau, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, im lặng suy nghĩ chuyện trong lòng.
Mấy hôm nay họ gần như không ngủ không nghỉ để điều tra tình hình thực tế của một người tên "Cố Tường Văn", nhưng dường như họ đang đi vào ngõ cụt.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com