Âm Thế Hùng ngẩn ngơ khởi động ô tô, sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, anh ta mới hỏi Triệu Lương Trạch, "… Cậu có ý gì? Ai chủ động rất quan trọng sao?"
"Đương nhiên là quan trọng." Tâm trạng Triệu Lương Trạch càng không tốt hơn, nhưng anh ta không thể không suy nghĩ cho Hoắc Thiệu Hằng, "Nhất định phải là Niệm Chi chủ động! Cậu thật ngu ngốc!"
Nếu như là Hoắc Thiệu Hằng chủ động, vậy thì anh ấy sẽ không thể nào tiếp tục tồn tại trong Bộ Quốc phòng nữa, đời này cũng sẽ không có bất cứ hy vọng thăng chức nào nữa.
Âm Thế Hùng chợt hiểu ra, sắc mặt cũng rất khó coi, im lặng hồi lâu mới sa sầm mặt hỏi, "Bây giờ hai người họ đang đi đâu?"
Triệu Lương Trạch ném đót thuốc đi, trở lại phòng điều hành trung tâm, một lần nữa kết nối với kính mát của Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm giác được tiếng động nhỏ bé trong tai nghe lại khôi phục, nhưng anh không nói gì, không hề thay đổi nét mặt tiếp tục lái xe đi tới.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com