webnovel

Chương 26: Bỉ Nhân Tạ Hải Dương

Biên tập viên: Nguyetmai

Thái Hư Cầm Nã Thuật đại thành rồi!

Khi thân ảnh luyện tập của mộng cảnh mà Vương Bảo Nhạc từng thấy vô cùng độc ác đáng sợ rốt cuộc không thể nào bẻ ngón tay, đá hạ bộ hay ấn khớp xương của hắn được nữa, thậm chí còn bị Vương Bảo Nhạc đánh ngược lại thì Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động.

"Không ai có thể ngăn cản ta trở thành học thủ nữa rồi!"

Đi ra khỏi mộng cảnh, nhìn bầu trời trong trẻo mây trắng lững lờ trôi ở bên ngoài, Vương Bảo Nhạc chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.

Trong lòng của hắn vô cùng phấn chấn lẫn chờ mong, thật sự là từ khi biết được quyền lực của học thủ xong thì tất cả những cố gắng của Vương Bảo Nhạc trong nửa năm nay đều là vì muốn trở thành học thủ.

Vừa mới nghĩ tới sau khi trở thành học thủ thì sẽ có quyền giám sát tất cả học sinh của Pháp Binh hệ, đến lúc đó mình cũng có thể xem như một nhân vật lớn, tuy không thể nói là quét ngang khắp đạo viện, nhưng tuyệt đối không có ai dám trêu vào, nghĩ thế Vương Bảo Nhạc lại càng kích động hơn.

Trước kia mỗi khi tưởng tượng đến cảnh ấy thì tuy Vương Bảo Nhạc cũng hưng phấn lẫn mong chờ thật, nhưng phần lớn lại là tăng cường nỗ lực của bản thân, nhưng hôm nay hắn đã có thể nhìn thấy cảnh mình trở thành học thủ dễ như trở bàn tay rồi!

Khoảng cách gần như thế khiến cho tim của Vương Bảo Nhạc đập dồn dập, ý chờ mong càng dữ dội hơn.

Trong cơn hưng phấn này, Vương Bảo Nhạc sờ lên cái bụng lép kẹp của mình, ngoài chờ mong ra cũng có chút đau lòng.

"Vì trở thành học thủ mà mình chẳng thiết uống ăn, bây giờ Cầm Nã Thuật đã đại thành rồi, ăn xong một bữa chúc mừng rồi giảm béo tiếp cũng không sao."

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc thật sự nhịn không được nữa, hớn ha hớn hở lao ra khỏi động phủ, chạy đến nhà ăn của đạo viện, trực tiếp gọi luôn một bàn dành cho ba người ăn rồi hí hửng cắm đầu gặm.

Một lúc sau, khi Vương Bảo Nhạc vừa gặm đùi gà vừa quay về thì cái bụng của hắn đã căng phồng lên. Hắn ném cái xương gà trong tay đi, vừa xoa bụng vừa lấy nước băng linh ra khỏi túi uống một hớp, cảm thấy mỹ mãn quay về động phủ của mình, vừa ngồi xuống đã nấc một cái rõ to. Xong xuôi còn lấy vài túi đồ ăn vặt ra ăn xong mới lau miệng hít sâu một hơi.

"Học thủ của Linh Thạch học đường ở Pháp Binh hệ trong đạo viện Phiêu Miễu này sắp phải thay người rồi!"

Vương Bảo Nhạc lại tưởng tượng ra cảnh mình trở thành học thủ, thế là lại càng hưng phấn hơn nữa.

"Học thủ, ta tới đây!"

Hắn gầm nhẹ rồi giơ tay phải lên, phệ chủng trong cơ thể lúc này đột nhiên bộc phát, toàn thân nháy mắt giống như hóa thành một cái lỗ đen.

Nhất là sau khi trải qua luyện tập Cầm Nã Thuật xong thì đã chẳng kém đẳng cấp thu phóng tùy ý là bao, lúc này vừa lan ra thì lập tức bao trùm toàn thân của Vương Bảo Nhạc, khiến cho hắn hấp thu linh lực trở nên ác liệt hơn lúc trước nhiều.

Chỉ trong nháy mắt thì không gian khắp động phủ giống như đều bị bóp méo, như thể toàn bộ động phủ đã vì phệ chủng của Vương Bảo Nhạc mà trở thành chân không, dẫn dắt linh lực thiên địa ở bên ngoài đổ ào ào về nơi này, sau đó trực tiếp bị hút vào trong cơ thể của hắn, nhanh chóng ngưng tụ lại ở lòng bàn tay.

Nhanh chóng có ánh sáng lóng lánh chiếu ra từ lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc.

Linh Thạch trung phẩm và Linh Thạch thượng phẩm khác nhau ở chỗ, trong quá trình độ tinh khiết thay đổi từ tám thành bốn lên tám thành rưỡi. Đây cũng là bình cảnh mà mọi người hay nói, nó cũng từng khiến cho Vương Bảo Nhạc phải ăn đau khổ, nhưng hôm nay sau khi lực hút từ phệ chủng trong cơ thể hắn tăng mạnh dẫn đến quá trình linh lực chảy qua cơ thể trở nên thông thuận hơn thì mọi chuyện cũng đã khác xưa.

Điều này khiến cho Linh Thạch do hắn luyện chế ra bây giờ vừa mới bắt đầu thì nháy mắt đã bước qua lằn ranh giữa trung phẩm với thượng phẩm, trực tiếp ngưng tụ ra được Linh Thạch có độ tinh khiết tám thành sáu.

Nhất là thân thể của hắn, có thể là do lâu quá không luyện Linh Thạch, nên chẳng những không hề tích mỡ thêm, mà thân thể cũng phát triển thêm không ít trong lúc luyện chế Linh Thạch, điều này làm cho Vương Bảo Nhạc bắt đầu trở nên hưng phấn hơn.

"Dù có béo lên cũng không sao hết, cùng lắm thì lại nghĩ cách giảm cân là được, mục tiêu của mình bây giờ chính là dùng thời gian nhanh nhất trở thành học thủ!"

Vương Bảo Nhạc cảm thấy so với chuyện giảm cân như ăn cơm bữa kia thì trở thành học thủ mới quan trọng. Lúc này hắn cũng chẳng rảnh mà để ý đến biến hóa của cơ thể mình, chỉ triệt để đắm chìm trong việc luyện chế Linh Thạch.

Thời gian trôi qua, vài ngày sau, khi Vương Bảo Nhạc luyện chế ra được Linh Thạch có độ tinh khí tám thành chín thì hắn đã hạ quyết tâm.

"Bế quan, bế quan thôi!"

Khát vọng trở thành học thủ đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ tâm trí của Vương Bảo Nhạc, thậm chí hắn còn bỏ thời gian lên Linh Thạch học đường xác nhận lại thành tích của học thủ Linh Thạch học đường, độ tinh khiết của Linh Thạch do hắn luyện chế ra là chín thành mốt.

Thế là Vương Bảo Nhạc ôm theo một bụng niềm tin mua cả đống đồ ăn vặt, bắt đầu điên cuồng bế quan để trở thành học thủ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Vương Bảo Nhạc cũng dần dần luyện chế Linh Thạch đến mức quên mình, rốt cuộc một tuần sau, độ tinh khiết của Linh Thạch do hắn luyện chế ra cũng đã đột phá tám thành chín, được tới... chín thành!

Việc này mà truyền ra ngoài thì nhất định sẽ khiến cho đạo viện chấn động, thật sự là sau khi độ tinh khiết của Linh Thạch lên đến tám thành năm thì rất khó để đề cao, cho dù có thiên phú như Khương Lâm thì cũng phải tốn hơn hai năm mới từ bảy thành lên được tới chín thành, lại tốn một năm mới lên được chín thành mốt như hôm nay.

Còn Vương Bảo Nhạc thì từ năm thành lên tới tận mức độ này, chưa từng có bất kỳ người nào có tiến bộ vượt bậc như thế, nhất là thời gian mà hắn bỏ ra chỉ có hơn nửa năm mà thôi.

Một khi độ tinh khiết của Linh Thạch lên tới chín thành thì có thể xưng là đại sư ở phương diện luyện chế Linh Thạch, phải biết rằng trên bảng Linh Thạch của đạo viện Phiêu Miễu chỉ có hai người hiếm hoi đạt tới chín thành mà thôi!

Một người là chín thành mốt, một người vừa đúng chín thành.

Thoạt nhìn thì thấy hai con số này rất gần nhau, nhưng thực tế muốn đột phá nó dù không thể nói là khó như lên trời, nhưng mức độ khó khăn cũng không phải thường đâu.

Dù sao thì độ khó khi từ tám thành rưỡi lên chín thành cùng chín thành đổ lên chẳng khác nào một trời một vực!

Cho nên ở trong lịch sử của đạo viện Phiêu Miễu, kỷ lục của người trở thành học thủ nhanh nhất cũng toàn là nhập học tầm hai năm, đấy là chỉ có những người có thiên phú kinh người mới làm nổi.

Còn học sinh mới vừa nhập học một năm đã thành học thủ, có thể hệ khác sẽ có thật, nhưng Pháp Binh hệ thì chưa từng có!

Lúc này Vương Bảo Nhạc đang điên cuồng chạy nhanh đến kỷ lục này. Trong lúc bỏ ăn bỏ ngủ điên cuồng luyện chế thế này, Vương Bảo Nhạc căn bản không rảnh mà đi ngó tới cân nặng của mình, tất cả tâm sức đều dồn hết vào việc đột phá chín thành, vượt qua độ tinh khiết chín thành mốt.

Còn cân nặng của hắn cũng dần dần tăng lên theo quá trình tu luyện cường độ cao...

Lại qua mấy ngày, khi thân thể của Vương Bảo Nhạc đã lớn tới tầm lần đầu tiên hắn phì lên thì độ tinh khiết của Linh Thạch do hắn luyện chế ra đã đột phá lần nữa, đến được chín thành mốt!

Thắng lợi đang ở trước mắt nên Vương Bảo Nhạc cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện giảm cân, thậm chí còn không thèm nghĩ đến mấy gia gia béo ở trên gia phả nữa, lúc này hắn điều chỉnh hô hấp tự cổ vũ bản thân xong thì lại bắt đầu luyện chế tiếp.

Một tuần sau, độ tinh khiết của Linh Thạch do hắn luyện chế ra lại đột phá lần nữa, lần này đã lên đến chín thành hai!

Thế nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không hề ngừng lại, hắn đang lo lỡ như Khương Lâm đột phá trong khoảng thời gian ngắn thì mình lại bị đá xuống, thế thì khó chịu lắm. Thế là hắn cắn răng muốn thử xem cực hạn của mình là gì, nên lại tiếp tục luyện chế.

Mà thân thể của hắn... Lúc này cũng cực kỳ khoa trương, vượt xa kỷ lục béo nhất ngày xưa, đã đến một kích thước cực kỳ kinh người. Rốt cuộc khi độ tinh khiết của Linh Thạch do Vương Bảo Nhạc luyện chế ra bộc phát trước nay chưa từng có, trực tiếp nhảy từ chín thành hai lên chín thành ba, Vương Bảo Nhạc nhìn lòng bàn tay của mình không còn là ánh sáng trong veo lấp lánh nữa mà đã phát ra ánh sáng bảy màu y như đá quý thì mới ngẩng đầu lên cười ha hả.

"Hóa ra đây chính là Linh Thạch bảy màu trong truyền thuyết!"

Linh Thạch bảy màu này hắn đã nghe lão sư trong Linh Thạch học đường nhắc tới một lần, sau đó hắn tìm kiếm tài liệu thêm thì biết được nó chính là cảnh giới cao nhất của luyện chế Linh Thạch!

"Ta chính là học thủ rồi!"

Trong lúc kích động, Vương Bảo Nhạc muốn đứng bật dậy, hắn muốn đi đến chỗ cái bảng bên cạnh Linh Thạch học đường mở thí luyện học thủ, chỉ cần luyện chế một lần ở chỗ đó, để lại ghi chép xong thì có thể trở thành học thủ!

Nhưng Vương Bảo Nhạc đang mãi đắm chìm trong kích động định đứng dậy thì lại trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, cảm thấy chần chừ.

"Sao tự dưng mình cảm giác động phủ nhỏ lại vậy cà... Không thể nào..."

Hô hấp của Vương Bảo Nhạc khựng lại, thì thào cúi đầu xuống nhìn cái bụng của mình, sau đó lại nhìn xung quanh một lượt, hồi lâu sau có một tiếng kêu la thảm thiết phát ra từ trong động phủ của Vương Bảo Nhạc.

Lúc này thân thể của Vương Bảo Nhạc đã phình ra đến mức độ cực kỳ dọa người, hắn... Gần như chiếm hơn phân nửa diện tích động phủ rồi. Tuy rằng bản thân của cái động phủ này cũng không lớn lắm, nhưng như thế thì cái thân của Vương Bảo Nhạc lại càng giống một con gấu béo phệ, bộ dạng kinh khủng kia, thân thể khoa trương kia đủ để khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều phải hết hồn hít sâu một hơi.

Đừng nói là đứng lên, khi Vương Bảo Nhạc nhìn về phía cửa động phủ của mình thì hắn lại càng muốn khóc, hắn phát hiện dù mình có bò qua thì cũng không chui lọt qua khỏi cửa.

"Mẹ ơi, mình không ra được thì giảm cân kiểu gì đây!"

Vương Bảo Nhạc câm nín hỏi trời xanh, muốn phát khùng lên. Thật sự là trong lòng hắn rất sốt ruột, hắn cảm thấy mình đã sắp thành học thủ rồi, chỉ cần qua được khảo hạch một phát là có thể đi lên đỉnh cao của cuộc đời, nhưng bây giờ hắn lại không ra được...

Không ra được thì hắn không thể đến phòng Dung Nham để giảm cân nữa, đâu quả thật giống như một vòng tuần hoàn tử vong, khiến cho Vương Bảo Nhạc phát điên.

Lăn tăn hồi lâu, sau khi nghĩ ra đủ mọi cách đều không thấy có hiệu quả thì Vương Bảo Nhạc đau đớn cầm nhẫn truyền âm lên, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi thì cắn răng cầu cứu Liễu Đạo Bân...

Khi Liễu Đạo Bân nghe thấy việc này xong thì nhanh chóng chạy tới, hắn nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ngồi trong động phủ mà cũng phải hít sâu một hơi.

"Mẹ ơi, Vương Bảo Nhạc ngươi làm kiểu gì mà được như thế đấy!"

Vương Bảo Nhạc bi phẫn muốn chết, Liễu Đạo Bân thấy thế thì nhanh chóng nghĩ ra một lố cách cho hắn, nhưng cái nào cũng vô dụng, chỉ có thể liên lạc với mấy người khác, dần dần cô nàng bánh bao Chu Tiểu Nhã cũng đến, Đỗ Mẫn cũng đến, thậm chí ngay cả Trần Tử Hằng cũng có mặt...

"Đúng là không tưởng mà!"

Trần Tử Hằng mở to hai mắt, cả ngày trời mới lẩm bẩm một câu.

Còn Đỗ Mẫn thì liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt khinh bỉ.

"Tên béo chết bầm kia, rốt cuộc ngươi đã ngốn bao nhiêu đồ ăn thế hả!"

Cô nàng bánh bao Chu Tiểu Nhã thì lo lắng ra mặt, vô cùng quan tâm.

Vương Bảo Nhạc thấy cả đám đứng bên ngoài động phủ của mình thì ý chí cầu sinh dâng trào, vội mở miệng.

"Tất cả mọi người đều là đồng hương cả, các ngươi hãy giúp ta với..."

Nhưng việc này đám người Liễu Đạo Bân cũng bó tay chịu thua, cả đám chỉ có thể ngồi nghĩ cách, cuối cùng vẫn là cô nàng bánh bao Chu Tiểu Nhã tìm được một học sinh cũ tên Tạ Hải Dương rồi mời hắn đến.

Tạ Hải Dương ở đạo viện cũng coi như có tiếng tăm, có tiếng là từ chưởng viện đến học sinh, không có chuyện gì mà hắn không giải quyết được, cùng vì chuyện giao dịch Hóa Thanh đan lần trước nên cô nàng bánh bao kia mới quen với hắn.

Thế là trên con đường nhỏ dẫn đến động phủ của Vương Bảo Nhạc có một thanh niên khá bình thường đi tới, thanh niên này để tóc ngắn, còn vuốt keo bóng lưỡng, đi từ xa tới còn phản chiếu ánh mặt trời chẳng khác gì một cái đèn.

Khi hắn đi tới bên ngoài cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc, nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ thì đôi mắt lanh lợi của hắn sáng rực lên.

"Bạn học, bỉ nhân Tạ Hải Dương, các người đã mời ta đến thì cứ yên tâm đi, ta thích nhất là làm quen với người của Pháp Binh hệ đấy."

"Chỉ cần ngươi có tiền thì không có chuyện gì mà Tạ Hải Dương không làm được, đừng nói là chút việc cỏn con của cưng, dù ngươi muốn pháp khí do chính tay chưởng viện luyện chế, muốn thuốc hít được tạo thành từ Huyền Thiết Ngân Sa cùng loại với hệ chủ Pháp Binh hệ các ngươi thì ta cũng có thể lấy được hết! Việc của ngươi dễ thôi ấy mà, không phải là đi ra ngoài thôi à, ta có thể đập bỏ cái động phủ này của ngươi, thế là ngươi ra được ngay rồi còn gì."

Tạ Hải Dương đúng vẻ con buôn bàn chuyện làm ăn, nhiệt tình giới thiệu.

Chương tiếp theo