Miêu Kỳ Phong lấy một một bộ đồ thường trong tủ quần áo ra thay, chuẩn bị ra ngoài.
Anh vừa đưa tay lên chốt cửa, Hạ Lâm đã lên tiếng sau lưng, "Chờ chút…"
Miêu Kỳ Phong nghiêng đầu, nhìn Hạ Lâm đầy mừng rỡ, "Bà xã, có phải là không cần đi nữa không?"
"Không phải." Hạ Lâm chỉ vào tô mì khác trên bàn, "Anh ăn hết tô mì này đã."
Miêu Kỳ Phong vừa về đến nhà đã lăn giường, sau đó lại đi nấu mì cho cô, chắc chắn là anh chưa ăn.
Tốn sức nhiều như vậy, Hạ Lâm không mong anh đi nửa đường thì đã đói xỉu rồi.
Miêu Kỳ Phong cười tủm tỉm quay về ngồi lại cạnh bên người Hạ Lâm, "Bà xã, chỉ có em tốt với anh."
"Ừm!" Mặt Hạ Lâm không có tí biểu cảm nào, "Lúc mua thuốc tránh thai tiện thể mua một hộp bao cao su."
Miêu Kỳ Phong: "..."
Lúc em nói chuyện này, đừng dùng giọng điệu nghiêm túc vậy được không?
…
Hôm sau.
Lúc Hạ Lâm tỉnh lại thì đã chín giờ sáng rồi, bên cạnh không thấy bóng dáng Miêu Kỳ Phong đâu.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com