Đường Tông Thần không nhìn ai cả, đôi mắt sâu thẳm giống như là không có tiêu cự, làn môi mỏng thốt ra hai chữ: "Không thể."
Hạ Ý Hiên không hiểu nổi: "Anh có lý do gì để bắt buộc phải đưa Đường Bảo Bối ra nước ngoài không?"
"Điều này không liên quan gì tới cậu."
Hạ Ý Hiên: "..."
Đường Bảo Bối cười buồn bã, cô đã biết mình không nên chờ mong điều gì.
Cô ấy lại nâng ly lên một lần nữa: "Nào, bọn mình uống tiếp!"
"Được!"
"Nào!"
Ai cũng biết tâm trạng của ba cô nhóc không được tốt. Họ cũng mặc kệ, để cho các cô uống, các cô say, để các cô khóc.
Say xong rồi, khóc xong rồi, lúc nhớ lại, lòng cũng sẽ không còn đau đến vậy nữa.
Chờ tới khi kết thúc, ba cô nhóc đã say đến mức mê man bất tỉnh.
Mỗi người tự bế cô gái của mình ra khỏi nhà hàng. Hạ Kỳ nhìn theo bóng lưng của Đường Tông Thần, lại nhắc nhở thêm một lần nữa: "Đường Tông Thần, anh có thể cân nhắc lại đề nghị của tôi một chút."
"Cảm ơn lòng tốt của cậu Hạ."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com