Hạ Kỳ còn chưa kịp ngước mắt lên đã bị một đôi tay mềm mại che lại.
"Đừng nhìn, đừng có nhìn."
"Được, anh không nhìn."
Hạ Kỳ bật cười đẩy tay Tiểu Miêu Miêu ra, cuối cùng vẫn đưa mắt liếc nhìn về phía đối diện.
Khi anh vừa trông thấy ngón tay dính máu của người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế ở đối diện kia, trong ánh mắt anh lóe lên vẻ hiểu rõ.
Cô nhóc mắc chứng sợ máu, tất nhiên là không nhìn được cảnh này.
Người phụ nữ kia không biết đen đủi thế nào mà bị thương vì sơ ý bị bật móng tay.
Còn chưa đợi Hạ Kỳ mở miệng, Tiểu Miêu Miêu chìa tay mình ra, đặt lên bàn tay ấm áp của Hạ Kỳ.
"Thất cách cách, mau... Mau cắt móng tay cho em đi, em không muốn để dài nữa."
Cô để móng tay vốn là vì muốn đẹp. Nhưng đối với Tiểu Miêu Miêu, móng tay dài cũng không hề thoải mái.
Khi đến nhà hàng, Điền Mật và Hạ Ý Hiên liền trông thấy cảnh Tiểu Miêu Miêu ngồi trong lòng Hạ Kỳ, còn Hạ Kỳ đang cắt móng tay cho cô.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com