Khóe miệng Hạ Kỳ giật mạnh mấy cái. Chắp nối câu trên câu dưới của Ngọc Mạn Nhu, Hạ Kỳ nghĩ anh đã biết bát canh này là cái gì rồi.
Ánh mắt của anh nhìn Ngọc Mạn Nhu cũng trở nên khác lạ.
"Mẹ, mẹ có tuổi rồi mà không đứng đắn như thế cũng được sao?"
Ngọc Mạn Nhu nói với vẻ đường hoàng: "Mẹ như này không phải là có tuổi mà không đứng đắn, mà là lo cho sức khỏe của con, của cháu của mẹ."
Hạ Kỳ: "…"
"Mẹ, con không cần thứ này đâu. Mẹ cứ đưa cho ba con uống đi!"
Dù sao ba anh cũng có tuổi rồi, cần thứ này hơn anh.
"Ba con không cần, ông ấy bảo đao chưa già."
Hạ Kỳ: "…"
Gặp phải bà mẹ thần kinh thỉnh thoảng lại lên cơn như vậy, Hạ Kỳ còn có thể nói gì được đây?
…
Tiểu Miêu Miêu đã thay chiếc váy dài cao cổ. Đây là bộ váy kín đáo duy nhất trong tủ quần áo có thể che được dấu vết trên người cô.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com