Như thế sao được, đây là chuyện có liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân.
"Miêu Miêu…"
Hạ Kỳ giơ tay định ôm lấy cô. Anh vừa mới giơ tay qua, kết quả đã bị cô hất ra không thương tiếc.
"Anh làm gì, em muốn ngủ."
Hạ Kỳ bó tay nhìn cô giận dỗi. Anh nhìn Tiểu Miêu Miêu nằm quay lưng với mình một lúc lâu, cuối cùng đành phải kéo chăn, đắp lên người mình, thỏa hiệp nói: "Tối nay anh không đi, được chưa?"
Tiểu Miêu Miêu quay lưng về phía Hạ Kỳ, không nói lời nào, nhưng khóe môi nhếch lên, tỏ rõ tâm trạng vui vẻ của cô.
Đột nhiên có một cái tay thò ra dưới người Tiểu Miêu Miêu, ôm lấy vòng eo thon của cô. Cô chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cánh tay đột nhiên ôm chặt lấy cô, cơ thể bất ngờ va phải lồng ngực ấm áp.
Hạ Kỳ nhìn cô nhóc đang nằm trong lòng mình đầy yêu thương, nhẹ nhàng nhéo mũi cô: "Bé hư, ngủ đi!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com