"Dì Hạ, thật ra chuyện này phải trách cháu."
Hạ Kỳ giải thích: "Nửa tháng trước cháu gọi điện cho Tiểu Miêu Miêu, bảo cháu sẽ trở về trước sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô ấy. Nhưng trên đường về có chút việc không thể chậm trễ. Tiểu Miêu Miêu giận cháu nên mới sốt ruột chạy ra ngoài tìm cháu."
"Chuyện này sao có thể trách cháu được."
Hạ Mộng biết chuyện Hạ Kỳ có việc nên về muộn, nhưng con nhóc thối tha này lại không biết nặng nhẹ chạy ra ngoài, hại mọi người hốt hoảng một phen.
Vụ bắt cóc năm đó vẫn luôn là nỗi ám ảnh của Hạ Mộng, chỉ cần không tìm thấy Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Hạ Mộng sẽ rất bất an. Vành mắt Hạ Mộng đỏ lên.
Hạ Mộng rũ tay xuống, cất giọng khàn khàn: "Thật ra cũng trách dì không để ý đến cảm nhận của Miêu Miêu."
"Miêu Miêu, lần sau đừng chạy ra ngoài một mình như vậy, mẹ sẽ lo lắng cho con lắm." Vừa dứt lời, nước mắt đã rơi xuống.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com