Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tiểu Miêu Miêu tỉnh lại, đã trông thấy Hạ Kỳ thâm quầng hai mắt, cằm lún phún râu.
Tiểu Miêu Miêu dụi mắt, mơ mơ màng màng đứng dậy.
Cô bé vừa nhúc nhích đã kinh động đến Hạ Kỳ đang tựa vào ghế chợp mắt.
Hạ Kỳ chợt ngồi dậy, căng thẳng quan sát Tiểu Miêu Miêu, thấy sắc mặt của cô nhóc không hề có vẻ gì khác thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
""Miêu Miêu muốn đi đâu?""
Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ có gì đó rất lạ, khó hiểu nói: ""Em muốn đi vào nhà vệ sinh ấy mà!""
""Em không nhớ chuyện ngày hôm qua sao?""
""Chuyện ngày hôm qua gì ạ?"" Tiểu Miêu Miêu nhíu mày nhớ lại.
Nhưng thật lạ lùng, cô bé đã quên sạch chuyện của ngày hôm qua, giống như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Tiểu Miêu Miêu bực bội cốc vào đầu mình: ""Lạ thật, sao em chẳng nhớ được týí gì vậy?""
""Vậy em còn nhớ những chuyện trước kia không?"" Hạ Kỳ cẩn thận liếc nhìn nét mặt của Tiểu Miêu Miêu.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com