Địch không chủ động, ta chủ động. Tiểu Miêu Miêu không chủ động, thế để anh chủ động vậy!
Hạ Kỳ quay người đi vào phòng ngủ, lúc trở ra lần nữa, trong tay đã cầm thêm một cái ly.
Lúc anh bước ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Miêu Miêu cũng đã lấy hết can đảm quay người.
Vừa quay người lại, Tiểu Miêu Miêu liền đập phải một lồng ngực ấm áp.
Một cánh tay mạnh mẽ thuận thế ôm lấy eo Tiểu Miêu Miêu, giọng nói trầm thấp dịu dàng vọng xuống đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu.
"Bé con, đụng phải anh rồi."
Tiểu Miêu Miêu ngửa đầu ngơ ngác nhìn Hạ Kỳ, rồi nhìn vào cái ly trong tay anh: "Thất cách cách, anh định xuống nhà lấy nước hả?"
Hạ Kỳ liếc nhìn cái ly, thuận theo ý Tiểu Miêu Miêu mà trả lời: "Ừ."
"Để em lấy cho anh."
Nói xong, không đợi Hạ Kỳ đáp lại, Tiểu Miêu Miêu đã giật lấy cái ly trong tay Hạ Kỳ, nhanh chóng phi xuống nhà.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com