Hạ Kỳ không ngờ Tiểu Miêu Miêu lại đẩy mình. Cơ thể cao gầy hơi chao đảo một chút, may mà kịp thời nắm được chuôi cửa mới không bị ngã.
Hạ Kỳ liếc nhìn cô bé chạy đi, rồi lại nhìn vào nhà. Lúc này, bầu không khí trong nhà rất ngột ngạt.
Hạ Kỳ chau mày, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Hạ Mộng nở nụ cười khổ: "Dì mang thai."
Hóa ra là vậy.
Hạ Kỳ mấp máy môi: "Dì đừng lo lắng, để cháu đi tìm Tiểu Miêu Miêu."
"Hạ Kỳ, dì…" Hạ Mộng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ: "Ừ, cháu đi tìm Tiểu Miêu Miêu trước đi."
"Vâng." Hạ Kỳ đáp lời, sau đó quay mũi chân, bước nhanh về hướng Tiểu Miêu Miêu đã chạy đi.
…
Tiểu Miêu Miêu cũng không biết mình nên trốn ở đâu, cô bé cứ cắm đầu cắm cổ vào chạy mà không cần biết đích đến. Cuối cùng, chạy đã mệt, cô bé liền ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ, ôm lấy đầu gối, gục đầu xuống, khóc nghẹn ngào.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com