Rất nhanh, bảo vệ nhà hàng đã chạy đến nơi.
Bảo vệ đi đầu nhìn nhân viên phục vụ: "Có chuyện gì thế?"
Nhân viên phục vụ chỉ vào Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu, nói: "Hai đứa nhóc này muốn ăn quỵt."
Bảo vệ nhìn sang Hạ Kỳ, tuy cậu thiếu niên này chỉ mặc bộ đồ vest vệ sĩ không bắt mắt. Nhưng khi cậu ta ngồi ở đó, sắc mặt thản nhiên, từng hành động, cử chỉ đều là sự kiêu ngạo khó động vào được.
Bộ vest vệ sĩ không bắt mắt lại được cậu mặc thành cảm giác như bộ đồ hàng hiệu quốc tế. Nhìn thế nào cũng không giống như người ăn cơm quỵt. Đây là ấn tượng đầu tiên Hạ Kỳ mang lại cho người bảo vệ.
"Cô có nhầm không đấy?" Bảo vệ quay sang hỏi nhân viên phục vụ.
"Làm sao có thể?" Nhân viên phục vụ trợn mắt, cô ta chẳng cảm thấy mình nhầm ở đâu hết.
"Ha!"
Hạ Kỳ bỗng cười khẩy một tiếng. Nhân viên phục vụ trợn mắt nhìn Hạ Kỳ: "Cậu cười cái gì?"
"Tôi cười là một người bảo vệ còn có mắt hơn cô."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com