"Không có gì." Hạ Kỳ xoa cằm, khoát tay: "Em muốn nói cái gì?"
Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt: "Thất cách cách, anh có biết hai người trần truồng ở trong lùm cây hôm nay đang làm gì không?"
Hạ Kỳ: "…"
Cậu nhìn đôi mắt to của Tiểu Miêu Miêu, trong đôi mắt ngây thơ như hồ nước mùa thu đó phản chiếu lên bóng dáng cậu. Đôi mắt đen như một viên ngọc lưu ly thượng hạng, không có bất cứ tỳ vết nào.
Cứ nghĩ đến việc tối nay hai người kia đang thân mật thì để Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy, vấy bẩn mắt cô bé. Trong đôi mắt đen như mực của Hạ Kỳ là sự tức giận.
Bàn tay to lớn của cậu khẽ xoa lên mái tóc Tiểu Miêu Miêu, giọng điệu trầm thấp cưng chiều mang theo sự mê hoặc: "Ngoan, Miêu Miêu quên chuyện tối nay đi nhé!"
"Vì sao ạ?" Tiểu Miêu Miêu không hiểu.
"Bởi vì…" Hạ Kỳ có hơi bí từ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com