Hạ Kỳ cúi đầu nhìn cô nhóc lật mặt như bánh tráng đang đu trên người mình, giơ tay nhéo má cô bé, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười khó hiểu, lớn giọng hỏi: "Chẳng phải ban nãy em nói là anh đánh em sao?"
"Em có nói sao?" Tiểu Miêu Miêu chối đây đẩy, đôi mắt hấp háy trông rất vô tội: "Ban nãy Tiểu Miêu Miêu không hề nói mà!"
"Thế sao?"
Hạ Kỳ vừa dứt lời, bèn vỗ một cái đét.
Tiểu Miêu Miêu ôm cái mông bị đánh, gò má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng dẩu ra, tủi thân nhìn Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn đánh em*."
(*) Ông xã, anh đánh em.
"Ừ." Hạ Kỳ dửng dưng thừa nhận, sau đó chậm rãi nói: "Anh đánh em rồi, em có còn muốn ngủ với anh không?"
Ngọc Mạn Nhu đứng một bên nhìn hành động trẻ con của con trai nhà mình, dẩu môi, thêm mắm dặm muối nói với Tiểu Miêu Miêu: "Tiểu Miêu Miêu, ôn ã của con lại dám đánh con, nó đúng là xấu xa quá mức. Chúng ta đừng ngủ với nó nữa, được không nào?"
"Hông*."
(*) Không.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com