Tô Vãn Hạ lẩm bẩm nói: "Cô yêu hắn đến như vậy ư?"
Ninh Hề Nhi không muốn tốn nước miếng với cô ta thêm nữa, xoay người đi, ở đằng sau, giọng nói Tô Vãn Hạ bỗng nhiên trở nên chói tai: "Hắn đã giết người! Hắn đã giết người rồi! Ninh Hề Nhi! Một người đàn ông như vậy, cô còn thương hắn sao? Cô còn có thể cười được nữa sao?"
Bước chân Ninh Hề Nhi dừng lại, cô chỉ cảm thấy máu cả người mình đều chảy ngược, đông cứng lại.
Nhưng cũng chỉ là một giây mà thôi, cô liền tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Dạ Bạch không phải người như vậy, cô tin hắn.
Cô sẽ chờ, chờ đến ngày chính miệng Kỷ Dạ Bạch nói cho cô biết.
"Con điên! Cô điên rồi!" Tô Vãn Hạ cuồng loạn la hét, so với Ninh Hề Nhi nhẹ nhàng thong dong, cô ta mới càng là người trông giống kẻ điên hơn.
Đợi Ninh Hề Nhi đi xa rồi, Kỷ Dạ Bạch đút một tay trong túi, thong thả đi tới trước mặt Tô Vãn Hạ.
Cô ta ngồi dưới đất, khóc như một đứa trẻ.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com