Sao Lục Cẩm Cẩm có thể chịu đựng được sự chênh lệch như vậy? Cô ta gào khóc nức nở, lớp trang điểm trên mặt chẳng mấy chốc đã nhòe hết.
Lục Thanh Hà tức giận vô cùng mà không có chỗ trút, tát một cái lên mặt cô ta, "Cháu khóc cái gì mà khóc? Năng lực không bằng người khác thì trở về học lại là được. Chúng ta đi!"
Lục Thanh Hà một nửa là tức giận, một nửa là cố ý.
Bà ta đánh Lục Cẩm Cẩm chính là vì giúp mình cũng như giúp Lục Cẩm Cẩm tìm một cái cớ để biện minh.
Còn ở lại đây thêm nữa chỉ tổ mất mặt mà thôi. Tốt hơn hết là nhanh chóng rời khỏi đây.
Thế nhưng…
"Từ từ đã." Giọng nói biếng nhác quyến rũ của Kỷ Dạ Bạch vang lên, hắn nở nụ cười hớp hồn thiên hạ, "Bà Lục này, ai nói với bà chúng tôi chỉ có một chứng cứ?"
Con ngươi Lục Thanh Hà nở to ra từng chút từng chút một, cánh mũi phập phồng thở gấp, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.
Chứng cứ? Thằng nhóc ấy còn có chứng cứ nào nữa?
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com