"Cậu tránh ra." Thẩm Thủy Mạt nói với vẻ khó chịu.
Điểm Điểm chui vào chăn từ phía dưới chân Thẩm Thủy Mạt, đầu chui lên bên cạnh cô bé.
Thẩm Thủy Mạt nổi giận, đẩy Điểm Điểm ra: "Cậu đi ra, đừng làm phiền tôi."
"Cậu khóc à?" Điểm Điểm ngồi trên giường Thẩm Thủy Mạt, hỏi.
Thẩm Thủy Mạt dù sao cũng là trẻ con, câu hỏi đó vô duyên vô cớ chọc trúng nỗi đau khiến cô bé khóc ầm lên. Điểm Điểm càng không biết phải làm sao. Cậu bé leo xuống giường, cầm hộp kẹo mình vẫn cất kĩ, đặt bên cạnh Thẩm Thủy Mạt: "Cho cậu cái này, cậu đừng khóc nữa."
Thẩm Thủy Mạt vẫn khóc. Điểm Điểm bóc một cây kẹo mút, bò đến trước mặt Thẩm Thủy Mạt, nhét kẹo vào miệng cô bé. Thẩm Thủy Mạt đang giận dỗi, phun kẹo ra ngoài.
Điểm Điểm nhặt cây kẹo lên, bỏ vào miệng mình: "Nếu cậu nhớ ba mẹ, tôi sẽ bảo chú Trình đưa cậu về."
"Tôi không muốn về. Họ có cần tôi đâu, họ vẫn luôn ghét tôi. Mẹ gọi tôi là Cút, bây giờ tôi sẽ cút thật." Thẩm Thủy Mạt đau lòng nói.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com