"Ông nội." Cố Hạo Đình ngắt lời ông cụ, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Ông cụ Cố biết mình lỡ lời trước mặt Điểm Điểm liền quay sang nhìn cậu bé với vẻ lo lắng. Còn Điểm Điểm cắn đùi gà nhìn về phía ông cụ với đôi mắt đen lay láy.
Ông cụ Cố áy náy và buồn bực nhấp một ngụm rượu, chỉ mong Điểm Điểm còn nhỏ không hiểu mấy chuyện này.
"Cụ ơi, ý của cụ là Miêu Miêu sinh con rồi sẽ không cần cháu nữa ạ?" Điểm Điểm hỏi thẳng.
Ông cụ Cố cười gượng, "Cụ không có ý đó đâu, khi nào lớn cháu sẽ hiểu."
Điểm Điểm nhìn ra được vẻ gượng gạo của ông cụ Cố, bèn quay sang hỏi Tô Tiểu Miêu, "Mẹ ơi, sau này mẹ có em bé rồi có cần Điểm Điểm nữa không?"
"Cần chứ, Điểm Điểm là bảo bối yêu quý của mẹ mà. Bất kể sau này có bao nhiêu em bé, Điểm Điểm vẫn là số một trong lòng mẹ." Tô Tiểu Miêu hứa.
Điểm Điểm lại quay sang nhìn Cố Hạo Đình, "Ba ơi, mẹ nói có thật không ạ?"
"Không việc gì phải lừa con." Cố Hạo Đình đáp.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com