Hắn hất cằm nhìn Tô Tiểu Miêu, ý bảo Nhan Diệc Hàm cứ tiếp tục.
Khóe miệng Nhan Diệc Hàm co rút. Tổng thống của họ không chỉ lạnh lùng, ngang ngược, chuyên chế mà lòng dạ còn đen tối. Điểm Điểm học thói xấu đấy từ hắn cả mà! Cũng may, Tô Tiểu Miêu không bị đánh thức.
Tô Tiểu Miêu thấy cánh cửa trước mặt, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mở to mắt rồi đẩy cửa ra. Màn đêm đen tối bên trong dần dần sáng lên. Căn phòng này lâu rồi không ai ở, trên mặt đất bụi bặm bám đầy, tất cả đồ dùng trong nhà, đồ gia dụng, tranh treo tường đều được phủ vải trắng.
Tô Tiểu Miêu nhìn căn phòng trong cùng, vẫn chưa lại gần mà thân thể đã rét run.
"Cô nhìn thấy gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông truyền vào.
Tô Tiểu Miêu nhìn khắp xung quanh, ý thức được là giọng nói của Nhan Diệc Hàm. Đúng rồi, bây giờ cô đang được thôi miên, trong quá trình thôi miên, cô không phải sợ.
"Một cánh cửa." Tô Tiểu Miêu nhẹ giọng.
"Mở nó ra đi." Nhan Diệc Hàm chỉ đạo.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com