Cô có nên uống bát canh này không? Thôi được rồi, vì em bé, thể diện… cũng đành vứt đi vậy. Hoắc Vi Vũ tiếp tục uống canh gà.
Ngoài cửa có vài người đi tới. Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa theo phản xạ.
Bác Long thấp thỏm đi tới, cúi đầu cung kính chào: "Ông chủ."
Hoắc Vi Vũ ý thức được ông cụ đang nổi giận đùng đùng, nhìn mình chòng chọc kia là ông nội của Cố Hạo Đình. Hoắc Vi Vũ liền đứng dậy, rất lễ phép gật đầu chào ông.
"Hai đứa giỏi quá đấy, bảo các người tới gặp tôi thì không tới, còn bắt tôi phải tới thăm các người đúng không?" Ông cụ Cố lớn tiếng nói, đánh giá Hoắc Vi Vũ với vẻ không vui.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, không nói lời nào. Cô biết giờ phút này có nói gì cũng chỉ chọc giận ông nội Cố Hạo Đình mà thôi.
Ông cụ Cố thấy Hoắc Vi Vũ ngoan ngoãn, khéo léo như vậy liền cảm thấy giống y hệt ấn tượng Quyền Linh mang đến cho ông lúc trước.
"Cô đi theo tôi." Ông Cố nói với Hoắc Vi Vũ rồi đi ra vườn hoa sau nhà.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com